Editor: Qingluanpei

Chương 12 Nữ chủ lên sân khấu ( 4)

Trong tay đột nhiên có một quả mận đỏ sậm, tiểu mập mạp kinh ngạc ngẩng đầu, thấy em gái nhỏ đáng yêu nhất của mình nói: "Để dành riêng cho anh đấy!"

"Thật sao?" Đôi mắt của tiểu mập mạp mở to, khuôn mặt tròn nhỏ vô cùng vui mừng.

Nguyễn Kiều Kiều biết nghe lời phải gật đầu.

Tiểu mập mạp kinh hỉ không thôi, cúi đầu cắn một miếng, chua đến mức hai mắt híp lại thành đường chỉ nhưng vẫn vui mừng nói: "Ăn ngon lắm, đặc biệt ngọt!"

"...." Nguyễn Kiều Kiều.

Tiểu mập mạp này không phải là đồ ngốc đấy chứ.

Tiểu mập mạp thật sự rất thích quả mận này. Ở nông thôn cũng không có đồ ăn vặt để ăn, trái cây đối với bọn họ chính là món ngon khó có được. Nhưng bình thường nhóm trái cây chín đầu tiên tuyệt đối là không có phần của anh em bọn họ.

Nguyễn Lâm thị cũng nói, cây ăn quả này được trồng cho Nguyễn Kiều Kiều, bọn họ ai cũng không thể mơ ước.

Đương nhiên, không chỉ là mấy quả này, những thứ khác ở trong nhà đều là em gái chọn trước rồi mới đến phiên bọn họ. Từ nhỏ đến lớn đều là như thế, bọn họ cũng chưa bao giờ thấy chuyện này có gì không đúng.

Thế nhưng hiện tại em gái lại trộm cho cậu một quả.

Điều này có ý nghĩa gì?

Đương nhiên có nghĩa là em gái thích cậu, người anh trai này nhất đó!

Cái này còn không ngọt hơn trái cây sao?

Tiểu mập mạp gặm ba miếng đã ăn hết quả mận, thấy Nguyễn Kiều Kiều vẫn cầm quả trứng gà chưa bóc, hỏi: "Em còn chưa ăn sao? Để lạnh sẽ không còn ngon như vậy, anh bóc cho em nhé?"

Nguyễn Kiều Kiều cự tuyệt, vừa rồi cô mới ăn một quả mận, thật sự chua đến ê răng, cũng không muốn ăn trứng gà nữa. Cô nhìn tiểu mập mạp, suy nghĩ vài giây, cuối cùng cũng đưa nốt quả trứng gà cho cậu.

Lần này tiểu mập mạp thật sự là thụ sủng nhược kinh, nhưng cậu cũng không có nhận lấy mà nhét lại vào trong túi Nguyễn Kiều Kiều.

Trong miệng còn nhỏ giọng dỗ dành: "Anh không ăn cái này, để lại cho em bồi bổ thân thể. Nếu bây giờ em chưa muốn ăn vậy cứ cất đi trước." Rõ ràng cũng chỉ mới tám tuổi, cũng là một cái đồ tham ăn, thế nhưng nói ra những lời này lại rất giống khuôn giống dạng, giống như một tiểu đại nhân vậy.

Nguyễn Kiều Kiều cũng không có kiên trì, tùy ý để cậu nhét trứng gà vào trong túi.

Cất trứng xong, tiểu mập mạp nghĩ đến anh em bọn họ hẹn nhau buổi chiều. Cậu nhóc cảnh giác nhìn về phía nhà chính, sau đó ghé sát vào tai Nguyễn Kiều Kiều, nhỏ giọng hỏi: "Đợi lát nữa làm xong bài tập, bọn anh muốn đến sau núi chơi, bắt chim sẻ và trứng chim để nướng ăn, ăn rất ngon đó. Em gái, em muốn đi không?"

Hiện tại Nguyễn gia cũng không giàu có, nhưng ở Nguyễn gia, Nguyễn Kiều Kiều tuyệt đối là được nuông chiều. Từ nhỏ được nuôi đến trắng trẻo mập mạp, chưa bao giờ phải chịu khổ. Nguyễn Kiều Kiều được Nguyễn Lâm thị coi như tròng mắt của mình vậy, cho nên bà chưa bao giờ cho phép cô bé đến loại địa phương như là sau núi, sợ làn da của cô bé quá mềm mại, lây dính độc trùng dị ứng linh tinh.

Mấy anh trai cũng rất hiểu chuyện, trước nay đều sẽ không dẫn theo cô bé chạy loạn.

Chim sẻ? Trứng chim?

Nguyễn Kiều Kiều nghe vậy liền bẹp bẹp miệng nhỏ, nhớ tới khi mình vẫn còn là mèo con, hương vị của trứng chim xác thực vô cùng mỹ vị.

Nàng vội gật đầu không ngừng: "Được ạ, đi!"

"Được rồi, đợi lát nữa em cùng anh đi ra ngoài. Nếu bà nội hỏi, em phải nói là đi đến nhà Đình Đình chơi, biết không?"

Nguyễn Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn em gái ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, tiểu mập mạp cực kỳ vui mừng, giống như người lớn nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của cô bé, sau đó mới xoay người đi về nhà mình.

Sáu tên nhóc viết xong bài tập về nhà, hẹn nhau tập hợp ở trong viện.

Trước đó tiểu mập mạp cũng đã nói qua với họ. Biết Nguyễn Kiều Kiều cũng muốn đi, Nguyễn Kiệt còn cố ý mặc thêm một cái áo khoác. Vừa ra đến cửa, Nguyễn Lâm thị hỏi, tiểu mập mạp liền trả lời thay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play