Trong tay Lưu Hồng Hà đang cầm một nắm rau dại, đứng ở cửa vừa vặn nhìn thấy An Dạng.

“Dạng, cháu xuất viện rồi à? Đã khoẻ hẳn chưa?”An Dạng biết hoàn cảnh của nhà nào cũng đều khó khăn, Lưu Hồng Hà cũng không có nghĩa vụ phải đối xử thật tốt với Phương Kỳ, cho một ngụm ăn với cấp chỗ ở là đã tốt lắm rồi, vì vậy cô cũng không thể tức giận với bà ấy được.

“Dạ, cháu đã khá hơn nhiều rồi, giờ cháu sẽ mang Phương Kỳ đi, cảm ơn bác đã chiếu cố trong khoảng thời gian này.

”Lưu Hồng Hà nghe xong cũng không cảm thấy có chỗ nào kì lạ cho lắm, chỉ là cảm giác như An Dạng trải qua một lần sinh tử thì liền có thay đổi.

Sau đó bà ấy lại nghĩ đến cái gì, trong lòng liền có chút chột dạ.

“Khụ khụ, không có gì không có gì, cháu muốn mang đứa nhỏ đi thì nhanh nhanh lên, cháu vẫn nên ở nhà bên kia đi, giờ chắc phòng ốc bên đó cũng sửa xong rồi, giường cũng đã đóng tốt, chính phủ còn phát cả chăn bông với nồi chén gáo bồn, toàn bộ đều đủ cả.

”An Dạng phát hiện ra dáng vẻ chột dạ của bà ấy, nhưng cô cũng chẳng đoán già đoán non.

“Vâng, bác gái, vậy cháu về trước đây.

”Nói xong cô liền rời khỏi sân nhà Lưu Hồng Hà.

Lưu Hồng Hà nhìn bóng lưng An Dạng rời đi, lập tức duỗi tay vỗ vỗ ngực, vừa rồi đúng là hù chết mình, may mà An Dạng không biết, nếu không thật đúng là mệt mỏi.

An Dạng ôm Phương Kỳ đi một mạch về nhà, dọc đường không thiếu những ánh mắt lỗ mãng chiếu thẳng vào cô.

Nhà cửa quả thực đã được dọn dẹp sạch sẽ, toàn bộ đều là do thím ba làm.

Trước tiên cô đặt Phương Kỳ sang một bên, sau đó dựa theo trí nhớ nhớ lại những lời ông ba An đã nói với An Dạng, đi thẳng tới một gốc cây trong sân đào lên một cái hũ.

Thật ra, trước khi tới đây xem xét, cô luôn nghĩ chắc chắn nơi này sẽ chẳng còn gì cả.

Nhưng khi quay lại, không ngờ cây táo vẫn còn nguyên chỗ cũ.

Cầm xẻng đào hùng hục một lúc lâu, đến khi mồ hôi mồ kê nhễ nhại mới nhìn thấy cái hũ.

Cô nhanh chóng bưng cái hũ đã được đậy kín lên, mở nắp ra, bên trong toàn là tiền và phiếu, ít ra cũng không trở thành một kẻ không xu dính túi.

Đây là số tiền ông ba An đã dành dụm cho con gái, buổi tối trước ngày kết hôn mới nói cho cô biết, dặn dò sau này nếu gặp khó khăn thì cứ lấy ra mà sử dụng, ai ngờ lại nhanh đến thế.

Buổi chiều nhất định phải qua nhà để cúi đầu quỳ lạy cảm ơn ông bà An mới được.

An Dạng nhanh chóng lấy hết tiền và phiếu từ trong hũ ra, sau đó bịt kín lại rồi chôn xuống đất.

Người có tiền cảm giác thật là khác biệt.

An Dạng nhìn cơ thể lấm lem của Phương Kỳ, muốn lau chùi tắm rửa sạch sẽ cho cậu bé.

Nhưng mọi thứ trong nhà đều mới mẻ, quần áo cũng chưa có.

Thím ba nghe mọi người trong thôn nói hôm nay An Dạng đã trở lại, còn ôm con trai đi theo, chắc là còn sót thứ gì đó.

Bà lục tìm quần áo của cháu trai rồi mang qua đó.

“An Dạng, mặc mấy bộ quần áo này cho Phương Kỳ đi.

”An Dạng mỉm cười nhận lấy, nếu hỏi cô kể từ khi xuyên tới đây, ai là người cô thấy quý mến nhất, thì đó chính là thím ba – một người rất tốt bụng.

“Thím lo chết đi được, may mà hai đứa quay lại rồi.

”Vương Chi tự mình ngồi xuống một băng ghế nhỏ.

“Có gì to tát đâu, không phải gia đình mình cũng chẳng thiệt hại gì nghiêm trọng sao? Rất nhiều đồ đạc vẫn còn nguyên si.

Phương Kỳ không sợ cháu như sợ người lạ nữa sao?”An Dạng quay đầu lại nhìn Phương Kỳ, cậu bé cũng không nói lời nào, chỉ dùng bàn tay nhỏ nhắn kéo kéo vạt áo của mình.

“Vâng, dù sao lúc trước thằng bé cũng đã gặp cháu rồi.

”Vương Chi nhìn dáng vẻ lem luốc của cậu nhóc, dựa theo những gì bà biết về chị dâu của mình, thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play