Thư Giai Nhĩ đảo mắt, tâm huyết dâng trào gấp gáp kiểm tra điện thoại của Hoắc Triều.
Tuy lúc trước cô rất mạnh miệng lải nha lải nhải rất nhiều, gì mà Hoắc Triều không thể nào nói chuyện nhiều với những cô gái khác, gì mà không thể khiến anh vui vẻ với người khác, gì mà khiến trong mắt anh chỉ có cô, nhưng thật ra cô rất tôn trọng quyền riêng tư của Hoắc Triều.
Anh là một người độc lập, cho nên cô sẽ cho anh sự tin tưởng, cũng sẽ cho anh có không gian riêng tư, bình thường cũng không tùy ý xem điện thoại của anh.
Đây là sự giáo dục cô được thừa hưởng từ nhỏ đến lớn.
Tuy rằng đôi khi cô hay làm trời làm đất, nhìn có vẻ không bận tâm đ ến cảm nhận của người khác nhưng trong lòng cô rất rõ việc gì có thể làm, việc gì không được làm.
Có những thứ không nên chạm vào giới hạn mới tốt, tuy rằng cô cảm thấy Hoắc Triều luôn không đặt giới hạn cho cô.
Bình thường cô vẫn rất chú ý không chạm vào quyền riêng tư của Hoắc Triều, nhưng một công chúa nhỏ đột ngột kiểm tra điện thoại của bạn trai hình như cũng là một chuyện rất bình thường đúng không nhỉ?
Sau khi cô đoạt lấy điện thoại của Hoắc Triều, đương nhiên Hoắc Triều cũng mặc kệ, anh cũng chẳng có gì không thể không cho Thư Giai Nhĩ xem cả, cô muốn nhìn thì anh cũng chiều vô điều kiện.
Thư Giai Nhĩ mở màn hình khóa của Hoắc Triều lên.
Rất tốt, màn hình khóa là ảnh chụp chung của họ.
Cửa thứ nhất được qua.
Cửa thứ hai chính là màn hình chính.
Cô biết mật khẩu mở khóa của Hoắc Triều, là ngày bọn họ chính thức ở bên nhau, 191021, sau khi nhập mấy con số này vào thì điện thoại cũng mở ra suôn sẻ. Chứng minh trong khoảng thời gian này Hoắc Triều cũng không thay đổi mật khẩu.
Tốt lắm, ảnh màn hình chính cũng là ảnh chung của họ, còn mặc đồ đôi nữa.
Tuy Thư Giai Nhĩ xuyên sách là được sống lại đời thứ hai nhưng bản chất của cô vẫn là một cô gái nhỏ, sau khi có bạn trai thì các thứ như đồ đôi, ảnh đôi cũng đương nhiên đều đồng nhất. Bọn họ ở bên nhau không bao lâu, cô cũng lôi kéo Hoắc Triều chụp một đống ảnh chung, không tới mấy ngày mà đã được mấy trăm tấm, Hoắc Triều cũng hợp tác rất ngoan ngoãn.
Nhiều ảnh như vậy thì đương nhiên trong đó cũng có rất nhiều ảnh không đủ hoàn hảo, như là nhắm mắt, hay mặt cô hoặc Hoắc Triều đều bị mờ, hoặc trong bọn họ có người cúi đầu không biết nhìn đi đâu. Còn một ít là chụp liên tục, rất nhiều tấm nhìn vào không khác nhau lắm.
Nhưng Thư Giai Nhĩ không nỡ xóa dù chỉ là một tấm. Dù sao mỗi một tấm ảnh thì cô đều đẹp tuyệt trần. Dù là góc nào cũng đẹp, không chấp nhận phản bác.
Dù sao điện thoại của cô cũng đủ dung lượng, cho dù hơn một ngàn bức ảnh cũng đủ lưu.
Bình thường cô cũng thỉnh thoảng ngắm ảnh trong album nhưng giờ phút này, cô nhìn ảnh chung của hai người trên màn hình chính, cảm giác như không giống ảnh cô ngắm ngày thường lắm.
Hình như còn đẹp hơn, ngọt hơn ảnh trong album của cô đúng không nhỉ?
Cửa thứ hai cũng được qua.
Thư Giai Nhĩ nhấp nhấp môi, đỏ tai mở WeChat của Hoắc Triều ra, cô muốn xem anh đặt tên cho mình là gì.
Cô nhìn danh sách trò chuyện WeChat của anh một vòng, không lâu sau cũng tìm thấy “Kẹo của tôi”.
Ảnh đại diện của “Kẹo của tôi” giống cô như đúc, cô chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra.
Cho nên…… Đây là tên anh ghi chú cho cô sao?
Còn chưa kịp suy nghĩ thì ngón tay của Thư Giai Nhĩ mau chóng ấn vào xem.
Vừa thấy lịch sử trò chuyện bên trong, cô liền phát hiện đây đúng là mình!!!
Thâm chí anh còn đặt ảnh cuộc trò chuyện của họ.
Lúc này đây, ảnh cuộc trò chuyện không phải ảnh chụp chung nhưng ở trên có rất nhiều lời nói truyền cảm hứng.
Lúc trước giảm béo không chính thống truyền ra rất nhiều ảnh nền cảm hứng, ở trên toàn là “Hoặc là gầy, hoặc là chết”, “Không gầy xuống mười cân thì không đổi ảnh nền”, “Ăn ăn ăn, mày có tư cách ăn sao?” “Tôi muốn gầy thành một tia chớp” linh tinh các thứ các kiểu.
Ảnh cuộc trò chuyện của Hoắc Triều đương nhiên không liên quan gì đến giảm béo rồi.
Nhưng cách thức của tấm ảnh này lại rất giống những tấm ảnh nền giảm béo đó.
“Để cho cô ấy cuộc sống tốt hơn.” “Nỗ lực trở thành người càng ưu tú.” “Không nỗ lực thì tương lai không nuôi nổi bà xã.”
Sau khi Thư Giai Nhĩ thấy những dòng này thì rất hoảng hốt.
Hoắc Triều đứng kế bên không thể giấu được sự bối rối mà đỏ mặt.
Lúc trước anh dứt khoát đưa điện thoại cho Thư Giai Nhĩ như vậy vì nghĩ mình không có ai để giấu giếm cả.
Con gái trong danh sách bạn bè của anh không ít nhưng chỉ toàn bạn học, bình thường không có gì chuyện gì thì cũng không nói chuyện phiếm.
Anh cũng chả đi trêu chọc ai.
Cho nên anh cảm thấy không phải chỉ là xem điện thoại thôi sao? Chẳng sao cả.
Nhưng anh đã quên lúc trước mình đã cài đặt riêng.
Bầu không khí yên lặng được hai giây.
Ngay thời khắc này Thư Giai Nhĩ đột nhiên phát huy chút sự thấu hiểu lòng người của mình, không phát bệnh công chúa, cũng không phát huy khả năng diễn xuất, cô thậm chí còn không nhắc đến ảnh cuộc trò chuyện này.
Cô thỉnh thoảng muốn giữ một chút kiêu ngạo và tự trọng cho chàng trai của mình.
Nếu cô muốn săn sóc một người thì cô tuyệt đối có thể làm một cách tốt nhất.
Thư Giai Nhĩ giả vờ không có chuyện gì xảy ra, tắt điện thoại, giao cho Hoắc Triều, nói với vẻ mặt kiêu căng: “Lần này kiểm tra đột ngột hợp lệ, không tồi.”
Lập tức Hoắc Triều liền cảm nhận được sự tri kỷ và thông cảm mà Thư Giai Nhĩ đối với mình, sự xấu hổ ngay lúc đầu biến mất như không tồn tại.
Thật ra công chúa nhỏ cũng không phải không hiểu lòng người.
Cô thông minh và biết thông cảm.
Anh cúi đầu cười khẽ, nhận điện thoại bằng hai tay: “Cảm ơn công chúa điện hạ.”
Lúc Thư Giai Nhĩ ôm bé heo về nhà, Thư Thương lập tức bị hấp dẫn.
Cậu bé biết hôm nay chị gái đến nhà anh rể nhưng sao mà khi đi làm khách ở nhà anh rể, khi về lại dẫn thêm một cái đầu heo?
Đây là kiểu quà năm mới quái lạ gì vậy?
Thư Thương lộc cộc chạy đến trước mặt Thư Giai Nhĩ, tỏ vẻ tò mò với bé heo.
Hai tay Thư Giai Nhĩ đều ôm Mộ Mộ, không thể không nói con heo nhỏ này ôm vào ngực cũng có chút trọng lượng đấy, cô chỉ ôm từ cửa vào nhà mà cánh tay cũng hơi tê tê rồi.
Cô đưa Thư Thương ôm giúp, tay chân Thư Thương luống cuống nhận lấy. Cậu bé lắp bắp hỏi: “Chị ơi, sao chị lại đột nhiên muốn nuôi heo?”
“Đây là Hoắc Triều đưa.”
Thư Thương a một tiếng, nhẹ giọng nói thầm: “Sở thích của anh rể thật đặc biệt.”
Thư Giai Nhĩ xoa xoa cánh tay: “Bé heo này tên Mộ Mộ.”
Thư Thương: “Mộ Mộ? Là chữ "mộ" nào ạ?”
Thư Giai Nhĩ: “Chữ mộ trong hướng đến hoàng hôn.”
Thư Thương:……
Chữ hướng lập tức khiến cậu bé liên tưởng đến Hoắc Triều. (*)
(*) Mộ trong đây là "hoàng hôn" còn triều là "hướng tới"
Tức khắc, Thư Thương cảm thấy mình đã chịu một vạn điểm bạo kích rồi.
Cho nên đây không phải một bé heo bình thường mà là cách ân ái khác người của hai người kia, phải không?
Thư Giai Nhĩ: “Nó thích ăn trái cây, lúc không có việc gì thì em có thể đút nó ăn gì cũng được.”
“Ừm, vâng.”
Thư Thương sờ sờ cái mũi của bé heo, nghiêm túc khắc nhiệm vụ cho bé heo ăn vào trong lòng.
Sau khi đến nhà Hoắc Triều, mỗi ngày Thư Giai Nhĩ đều rất bận. Trong tháng giêng, cô vội vàng đi thăm người thân bạn bè cùng bố mẹ, cũng vội vàng mở rộng mối quan hệ của mình, khiến mình nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống mới. Nếu cô đã về nhà họ Thư thì đương nhiên cô phải gánh trách nhiệm thuộc về mình.
Cuộc sống nhà giàu cũng không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng, có đôi khi cuộc sống của người nhà giàu còn không vui sướng tự do bằng người thường.
Nhưng đời trước Thư Giai Nhĩ đã có thói quen sinh hoạt như vậy, tiếp nhận lại một lần nữa cũng không có gì quá khó khăn.
Mùng mười, Thư Giai Nhĩ có một buổi tiệc sinh nhật của chị em plastic mới quen gần đây nhất, cô mang quà đi mừng. Thật ra muốn thân thiết với những người này rất nhanh, tham gia tụ họp vài lần là được. Loại tụ hội trong giới này, mục đích vốn không chỉ đơn giản như vậy, vẫn có những mục đích khác.
Thư Giai Nhĩ tới những buổi tụ hội đương nhiên cũng có mục đích, sau khi cô đưa quà cho chủ nhân của bữa tiệc hôm nay thì cũng tự đi tìm chuyện vui.
Làm người nhà họ Thư, không ít người trong sân đều sẽ cho cô một chút mặt mũi, nhưng cô vừa trở về không lâu, còn rất xa mới có thể trở thành điểm nổi bật, chỉ có thể xem như một nhân vật nhỏ mà thôi.
Nhưng cô có thể tự tìm niềm vui, cũng rất thoải mái.
Lúc Thư Giai Nhĩ tự lấy đồ ở khu đồ ngọt, người chị em mới quen gần đây nhất mang giày cao gót lộc cộc mà chạy chậm lại đây chia sẻ tin tức với cô.
Cô ta bĩu môi: “Chậc chậc, cậu mau nhìn bên kia đi, một bầy chó hùa.”
Thư Giai Nhĩ nếm một miếng kem tươi trong miệng, nhìn theo hướng bĩu môi của Diêu Diêu.
Bên kia có một cô gái bị một nhóm con gái bao vây như sao vây quanh trăng, nhìn rất lạ, điệu bộ này còn tỏa sáng hơn cả chủ nhân bữa tiệc hôm nay.
Trong lòng cô cũng dâng lên vài phần tò mò: “Đó là ai?”
Diêu Diêu hừ lạnh một tiếng: “Vợ sắp cưới của Phó Minh Khiêm, Quý Nhu.”
Trong thoáng chốc Thư Giai Nhĩ còn nghĩ rằng mình nghe lầm.
Phó Minh Khiêm.
Đó chẳng phải là người trước kia từng theo đuổi Thư Nhĩ sao? Vậy mà anh ta lại có vợ sắp cưới?
Diêu Diêu tiếp tục phổ cập cho Thư Giai Nhĩ: “Điều kiện gia đình của Quý Nhu này không tệ, bây giờ gia đình cô ta tìm cho cô ra một người chồng có địa vị, chồng sắp cưới có năng lực không tầm thường, tương lai xán lạn, không phải mọi người sẽ hùa theo cô ta sao?”
Thư Giai Nhĩ để bánh gato xuống, nói: “Chúng ta cũng qua đó xem trò vui đi.”
Lúc các cô đi qua, một đám người đang vây quanh Quý Nhu mà đánh rắm cầu vồng.
“Nhu Nhu, túi của cậu thật đẹp.”
“Nhu Nhu, vòng cổ này có phải lúc trước Phó thiếu đấu giá cho cậu hay không?”
“Người phối đồ cho cậu chính là thầy Tony gì đó sao?”
Quý Nhu có vẻ rất quen với những trường hợp như vậy, ứng phó rất thành thạo, đồng thời còn rất cao quý và sang trọng.
Cô ta nâng tay nhìn thoáng đồng hồ, quyến rũ vô hạn vén tóc lên: “Tôi đã hẹn chị em đi spa rồi, hôm nay đành phải đi trước vậy.”
Người xung quanh lập tức giữ lại: “Hả, đi sớm như vậy rồi sao?”
“Được rồi, đi đường cẩn thận nha.”
“Vậy thì hẹn gặp lại.”
Lúc Quý Nhu mang túi đứng dậy thì có thấy Thư Giai Nhĩ, nhưng cô ta không hề đặt cô con gái mới trở về từ nông thôn của nhà họ Thư trong lòng.
Phong thái của cô ta uyển chuyển dẫm giày cao gót, không hề cho người khác một ánh mắt dư thừa nào.
Cô ta vừa đi thì thái độ của những người khác cũng nhanh chóng thay đổi.
“Hừ, còn không phải chỉ tìm được một người chồng tốt thôi sao.”
“Trước kia cô ta không khoe khoang như vậy.”
“Nghe nói lúc trước Phó Minh Khiêm tiêu 1000 vạn ở buổi đấu giá vì cô ta, người so người, tức chết người.”
“Không phải lúc trước Phó Minh Khiêm thích Thư Nhĩ sao?”
“A, Thư Nhĩ đi rồi, người này… đều phải nhìn vào hiện thực, trong thế giới của chúng ta hỗn loạn như vậy, ai có thể xem là thật được?”
“Ha ha, có phải bây giờ Thư Nhĩ hối hận đến xanh ruột rồi hay không? Lúc trước chướng mắt Phó Minh Khiêm, luôn treo cậu ta, giờ thì sao? Bây giờ thì chả vớt vát được cái gì tốt.”
“Tiện cho Quý Nhu thôi.”
“Bây giờ Thư Nhĩ là cái rắm gì, chỉ là con gái của một gia đình trung lưu, xem xem lúc trước cô ra kiêu ngạo thế nào, nhìn xem, bây giờ cũng bị lật xe rồi?”
“Ha ha ha ha ha ha ha.”
Một đám người ríu rít trò chuyện một hồi lâu mới nhận ra Thư Giai Nhĩ đã đứng sau lưng các cô ta từ lúc nào, không khí trong chốc lát có chút xấu hổ.
Tuy các cô ta nói bậy Thư Nhĩ đã không còn gì nữa, nhưng trước kia Thư Nhĩ là người nhà họ Thư.
Thư Giai Nhĩ cũng là người nhà họ Thư.
Sau khi đám người nhận ra điểm này thì đều rất xấu hổ.
Thư Giai Nhĩ như không có việc gì mà đưa nước chanh trong tay hướng về phía các cô ta, uống một ngụm, rất nhanh cũng xoay người rời đi với Diêu Diêu.
Thật ra nhìn thấy nhóm người này trước một mặt sau một mặt, Thư Giai Nhĩ hoàn toàn không bất ngờ.
Trong thế giới hỗn loạn này, bản lĩnh gió chiều nào theo chiều ấy là nhất.
Thư Nhĩ rời đi, Quý Nhu lên chức.
Hết sức bình thường.
Có điều ngay từ đầu Thư Giai Nhĩ còn tưởng rằng Thư Nhĩ sẽ dựa vào việc người đẹp đã từng được Phó Minh Khiêm theo đuổi để khắc phục khó khăn, không ngờ cạnh bên Phó Minh Khiêm đã sớm có một người đẹp khác. Khó trách mấy ngày nay cô không nhìn thấy Phó Minh Khiêm, thì ra anh ta cố ý tránh đi.
Cách làm này có chút tàn nhẫn với Thư Nhĩ, nhưng hai người họ vốn không xác định quan hệ, thay đổi một người vợ sắp cưới thì thật ra cũng là chuyện thường tình.
Nhưng thoáng chốc trong lòng Thư Giai Nhĩ vẫn có chút thổn thức.
Tuy rằng trong sách Thư Nhĩ làm những chuyện rất quá đáng với nữ phụ, nhưng đời này, cô ta cũng không phạm phải bất kỳ chuyện tội ác tày trời nào. Tuy rằng cô ta từng châm ngòi nhưng ít ra không phạm phải sai lầm lớn.
Cô sẽ tiếp tục phái người nhìn chằm chằm Thư Nhĩ, có điều bây giờ cô tạm thời vẫn chưa chuẩn bị làm gì.
Hiện giờ, Thư Nhĩ đã rời khỏi thành phố Bắc Kinh, rời khỏi Lưu Yên, còn hoàn toàn mất đi người theo đuổi Phó Minh Khiêm này, đối với cô ta mà nói, mất đi ánh hào quang đã từng có, trở thành một người bình thường đã là một hình phạt rất nặng rồi, cô ta sẽ cam tâm sao? Không hẳn là vậy.
Cô cảm thấy, dựa theo tính cách của Thư Nhĩ thì cô còn chưa ra tay, Thư Nhĩ cũng có thể tự tìm đường chết. Nếu Thư Nhĩ tự tìm đường chết thì không còn gì tốt hơn nữa, miễn làm bẩn tay cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT