Editor: Sasaswa

Người đến là chú sáu của Ngu Uyên - Ngu Minh, có tiếng phong lưu giống như cha hắn, nhưng trái ngược với cha Ngu Uyên bị rượu, sắc đào rỗng sức khỏe mỗi ngày, cơ thể gã tương đối ổn, đã hơn 40 nhưng nhìn qua lại giống đầu 30, chỉ là mặt mũi có vẻ gian gian, tính khí ngoan độc. Gã là người biết cách chu toàn vô số tình nhân cùng những cuộc tình thoáng qua, quản lý sự nghiệp gia đình cũng không tồi nên những năm gần đây có thể nói Ngu Minh là người khá có tiếng nói trong Ngu gia.

Lần đầu tiên Thái Khải tới Ngu gia làm khách gã đã coi trọng cậu, lúc ấy Ngu Minh cho rằng Ngu Uyên sẽ không kết hôn với Thái Khải, muốn đợi mấy ngày nữa rồi tính tiếp, lại không ngờ tới Ngu Uyên lại khăng khăng kết hôn với cậu, nghe nói cuộc sống hôn nhân của hai người không tệ, Ngu Uyên luôn che chở Thái Khải, làm gã không có cơ hội xuống tay.

Hiện giờ cơ hội đã tới.

Ngu Uyên qua đời, cháu dâu tới tay gã tiếp nhận.

Ngu Minh gần như tham lam mà nhìn mỹ nhân đồ trắng đang ôm di ảnh quỳ trước linh đường.

Đã thật lâu gã chưa có dục vọng lớn như vậy, ở nơi phồn hoa tạp nham, giá trị của Ngu Minh ngày càng cao, người đẹp xung quanh không một ai làm gã hứng thú.

Ngu Minh nâng tay, dựa vào cửa linh đường, mùi hương từ bên trong bay ra làm gã lâng lâng, giống như ngửi được mùi vị trên bộ đồ tang mà Thái Khải đang mặc.

"Đông Quân, có người lạ."

Đám người đang nói chuyện đột nhiên im bặt, Thái Khải quay đầu, hai sợi dây câu hồn quấn lấy tay phải Hắc Bạch Vô Thường, trong tay Diêm Vương bất ngờ xuất hiện quyển Sổ Sinh Tử, trang giấy lao xao lật tới lật lui với tốc độ cực nhanh, trong linh đường nổi lên trận cuồng phong, ngoài cửa sổ phong minh (?) bỗng nhiên lóe lên, là dấu hiệu của người uổng mạng.

Mà ở ngoài cửa, Ngu Minh căn bản không phát hiện sát khí bên trong linh đường, gã cõi lòng đầy vui sướng mà đẩy cửa, trong đầu còn đang suy nghĩ chút nữa làm cách nào để câu Thái Khải vào tay.

"Oanh —"

Một tiếng sấm thật lớn vang vọng trời đất, tia chớp trên bầu trời chợt nứt toạc, cửa sổ như phân cách âm dương, trong lòng Ngu Minh run lên, quay đầu nhìn, thấy ngay cửa sổ là người đàn ông quen thuộc, nửa khuôn mặt anh khí tuấn lãng bây giờ ẩn ẩn quỷ dị.

"Ma, ma a—"

Ngu Minh sợ tới hồn phi phách tán, tiềm thức nói gã phải chạy đi nhưng hai chân lại như rót chì không thể nào động đậy, gã gân cổ lên cầu cứu, tứ chi không nghe theo sai bảo mà va chạm qua lại, chỉ nghe một tiếng vang lớn, cửa linh đường ầm ầm mở rộng, Ngu Minh giãy dụa ngồi dậy, hai mắt đúng lúc chạm phải khuôn mặt cười lạnh bên trong di ảnh, thân dưới đột nhiên mất sức.

"Ngu Uyên, a a a, là Ngu Uyên!!! Ngu Uyên hiện hồn!!!"

Thái Khải đột nhiên ý thức được nơi này còn có người khác, cậu lắc đầu ra hiệu với ba người kia, bọn họ hiểu ý, một giây sau đã biến mất tăm. Thái Khải lúc này mới quay đầu lại, nhìn cửa chính linh đường, chỗ bóng ma bên cửa sổ có người thiếu niên quên thuộc đi đến.

Thiếu niên sắc mặt trầm tĩnh, nhìn Ngu Minh nằm trên mặt đất sợ đến mức co người lại, nhàn nhạt kêu: "Chú sáu!"

"Ngu, Ngu Tuyền?"

Ngu Uyên nằm trên mặt đất sửng sốt mấy giây mới phản ứng lại, gã nổi trận lôi đình từ trên mặt đất bò dậy.

"Cháu đứng ở đó làm gì? Không biết chỗ đây là linh đường của anh cháu sao? Muốn hù chết người hả?"

Gã giơ tay lên ra hiệu kêu Ngu Uyên lại gần.

Một bóng người chợt xuất hiện, duỗi chân rồi thu lại, Ngu Minh đang làm dáng nên không chú ý Thái Khải vươn chân, bị vướng một cái ngã chỏng vó.

"Trong lòng không có quỷ thì sợ cái gì." Thái Khải vẫy tay với Ngu Uyên, "Em trai lại đây."

Ngu Uyên đi tới.

Thái Khải lôi kéo cánh tay Ngu Uyên, che chở hắn phía sau lưng mình.

Cậu đá đá Ngu Minh bị sợ thất điên bát đảo: "Chú sáu hơn nữa đêm đến linh đường nhảy disco sao?"

Ngu Minh dựa vào cửa, trong miệng đều là máu, gã phun ra một ngụm máu rồi cười lạnh một tiếng.

"Chú đến tiễn cháu trai đoạn đường cuối cùng."

Thái Khải đạp một cái lên mặt hắn.

Một đạp này không chỉ làm Ngu Minh ngơ ngác mà đến cả Ngu Uyên bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người.

Tuy Ngu Minh lòng mang ý xấu nhưng dù gì cũng là trưởng bối, biện pháp trị gã có rất nhiều, hành động vừa rồi của Thái Khải lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Câu nói tiếp theo của Thái Khải xém chút nữa làm Ngu Uyên mắc nghẹn.

"Cháu bị chứng vựng huyết*." Thái Khải đạp Ngu Minh một cái nữa mới xoay người ngồi trên đệm, nào có bộ dáng bị choáng váng: "Nên không kiểm soát được chân mình."

*Vựng huyết: thấy máu sẽ choáng váng, ngất

Ngu Uyên: "..."

Thái Khải này thật là, diễn trò cũng không tới, hành động vừa rồi của cậu phỏng chừng là vừa coi được từ bộ phim truyền hình nào đó rồi.

"Vậy thôi, anh đi nghỉ ngơi trước đi."

Bà xã không đáng tin, Ngu Uyên đành phải giải quyết ổn hậu quả, hắn nói hai ba câu để trấn an vệ sĩ vừa tiến vào, lại kêu xe cứu thương đưa Ngu Minh mặt dính đầy máu vẫn còn mơ hồ đi bệnh viện, cuối cùng còn không quên nói một câu, buổi tối ở linh đường quá quỷ dị, Ngu Minh một mình tới đây lại không chào hỏi ai, kết quả không cẩn thận té ngã, đối với chuyện của Thái Khải thì không nói tới, để người khác tự suy luận.

Không mời tự đến, lại là buổi tối, kèm thêm bản tính phong lưu háo sắc, người trong nhà có lẽ đều đoán được mục đích Ngu Minh tới đây.

Xử lý xong những việc này Ngu Uyên mới trở lại linh đường, Thái Khải đang ngồi trên đem xem điện thoại. Bên trong linh đường có máy sưởi nhưng đây là lầu một, hơn nữa không gian rộng lớn, một luồng khí lạnh thổi ngang bàn chân, Ngu Uyên cởi áo khoác, đi qua khoác lên người Thái Khải.

"Giải quyết xong rồi?"

"Đã ổn thỏa."

Ngu Uyên ngồi bên cạnh cậu, Thái Khải thấy hắn ăn mặc mỏng manh, hỏi: "Cậu không lạnh sao?"

Ngu Uyên nói: "Tôi còn trẻ thân thể cường tráng, không sợ lạnh."

"Con nít học đòi làm người lớn." Thái Khải nói: "Sao cậu ở đây, không phải tôi kêu về nhà nghỉ ngơi rồi à, sao lại lén lút tới đây?"

Ngu Uyên nói: "Để anh một mình ở đây tôi không yên tâm."

Hắn không nói cho cậu biết là mình đã sớm phát hiện âm mưu của Ngu Minh, cũng không nói cho Thái Khải biết hắn đã canh chừng bên ngoài rất lâu.

Giống như đây là thói quen nhiều năm của Ngu Uyên, hắn không hy vọng Thái Khải biết lòng người có thể ghê tởm đến mức nào, cũng sẽ không hối hận chính hắn phải trả giá nhiều hay ít.

Thái Khải buông điện thoại, khuỷu tay gác trên đầu gối, chóng mặt nhìn em chồng một hồi.

"Đúng là rất giống Ngu Uyên, bảo sao lại dọa chú sáu thành như vậy."

Ngu Uyên chưa kịp hỏi cậu là không nhìn ra điểm khác nào sao, thì liền nghe Thái Khải nói: "Chỉ là cậu lùn hơn hắn, anh cậu cao lắm kìa."

Ngu Uyên: "...Tôi mới 18 tuổi."

"Cho nên cậu càng phải đi ngủ sớm, kế bên có phòng nghỉ đấy, mau đi ngủ đi."

"Có lời muốn nói riêng với anh ấy sao?" Ngu Uyên nâng cằm chỉ về hướng di ảnh.

Thái Khải theo hướng nhìn của hắn nhìn di ảnh của 'Ngu Uyên'.

"Chuyện muốn nói riêng thì không có, nhưng quả thật có rất nhiều vấn đề."

Thái Khải nhớ đến chuyện tới hôm nay vẫn chưa tìm được hồn phách của 'Ngu Uyên', khẽ thở dài.

Xem ra vẫn có chút thương tâm, đáng tiếc thời gian ở chung của hai người quá ngắn.

Ngu Uyên an ủi nói: "Đừng buồn, phải giữ gìn sức khỏe."

Thái Khải nói: "Không sao."

Cậu duỗi hai chân, đấm đấm bắp đùi, hôm nay Thái Khải tới đây túc trực bên linh cữu là có nguyên nhân, Tiết Đồng đã chuẩn bị xong vật dụng cầu hồn, chờ đến giờ Tý sẽ thực hiện nghi lễ.

Một mình Ngu Minh tới còn chưa nói, tự dưng lại lòi ra thêm thằng em chồng.

Ở linh đường có chỗ nào tốt đâu, nếu không phải cậu chờ thực hiện nghi lễ thì còn lâu mới tới chỗ thê lương thế này.

Thái Khải ngồi đến tê chân, eo cũng tê rần.

Cậu co duỗi hai chân, rồi xoay eo mấy lần.

Ngu Uyên hỏi: "Không thoải mái?"

"Chân tê."

Ngu Uyên đứng lên, kéo đệm ngồi lại gần Thái Khải.

"Để tôi xoa giúp anh."

Thái Khải không khách khí gác thẳng hai chân lên người Ngu Uyên.

Lực xoa bóp thực dễ chịu, 'gãi đúng chỗ ngứa'.

Tự nhiên thấy thằng nhóc này cũng dễ thương.

Thái Khải giống mèo con phơi nắng, thoải mái híp mắt hưởng thụ.

Cậu cùng Ngu Uyên câu được câu không trò chuyện, không biết có phải ảo giác của hắn hay không, Ngu Uyên cảm thấy đề tài nói chuyện của Thái Khải thực nhàm chán, làm hắn có chút mệt mỏi.

Không được, Ngu Uyên mơ hồ nghĩ, nói chuyện với Thái Khải sao lại nhàm chán được, chỉ cần nhìn mặt bà xã thôi đã thấy thú vị rồi.

Nhưng cơn buồn ngủ từng đợt từng đợt ập tới, Ngu Uyên cố tỉnh táo mấy lần nhưng không bao lâu mí mắt đã bắt đầu đánh nhau.

"Có phải cậu mệt rồi hay không?"

Ngu Uyên chưa từng nghe Thái Khải dùng âm thanh nhẹ nhàng như vậy để nói chuyện, tựa như đang nằm trên đám mây, cả người đều lâng lâng giữa không trung.

Ngu Uyên gật đầu: "Có chút."

"Vậy đi ngủ đi."

"Tôi có thể chịu được."

"Nhưng nhìn cậu mệt lắm rồi, đi ngủ đi."

Ngu Uyên còn một chút tỉnh táo, muốn nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Nhưng hắn thật sự hết chịu nổi rồi, còn bị giọng nói nhẹ nhàng của Thái Khải mê hoặc, bị cậu dụ dỗ đi đến phòng nghỉ kế bên, lưng vừa chạm giường đã say sưa đi vào giấc ngủ.

Cuối cùng cũng đi rồi.

Thằng em này khó dỗ thật đấy.

Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad 'Sasaswa. Những nơi khác đều là reup/ăn cắp, vui lòng đọc tại link gốc để ủng hộ editor.

Gần đến giờ Tý.

Thái Khải đứng lên, từng vòng gợn sóng tản ra từ dưới lòng bàn chân cậu, tạo nên kết giới bao vây linh đường. Thái Khải bắt đầu trở về hình dáng ban đầu của mình, tóc dài qua thắt lưng, áo bào trắng tay rộng, gương mặt cao quý diễm lệ không bị áp chế càng trở nên động lòng người hơn, không gì sánh được.

Một cô gái quần áo cao quý chậm rãi đi vào kết giới, gần tới chỗ Thái Khải đứng thì quỳ xuống.

"Hân hạnh gặp mặt Đông Quân."

Thái Khải hỏi: "Tiết Đông kêu cô tới sao?"

"Dạ vâng, Tiết đại nhân nói vật dụng cần cho nghi thức cầu hồn đều đã chuẩn bị xong."

"Chuẩn bị đi."

Cô gái này chính là thần nữ Thiên Cơ ở Vạn Thần Điện, Tiết Đồng sau khi nhận lệnh của Thái Khải thì góp nhặt vật phẩm ở nhân gian và giới Luân hồi, sau đó ông đến Côn Luân nhờ Thiên Cơ hỗ trợ chuẩn bị những thần vật còn lại.

Thiên Cơ lấy trong tay áo ra ngọn cỏ tranh*, giấy Tuyên Thành và thần lộ (?). Cỏ tranh lấy trên cầu Nại Hạ ở giới Luân hồi, giấy Tuyên Thành lấy trong gia phả của Ngu thị, thần lộ thì lấy trên Côn Luân, ba vật phẩm tượng trưng cho ba giới** được Thiên Cơ đưa tới đây.

*Còn có tên khác là cỏ lau.

**Thiên giới - nhân gian - âm phủ.

Thái Khải mở quan tài, bên trong là bộ tây trang cao cấp Ngu Uyên thường mặc nhất lúc sinh thời, Thái Khải cắm cỏ tranh vào cổ áo, thuận miệng nói với Thiên Cơ: "Nhiều năm trước lúc Ngu Vương ngã xuống ở Vạn Thần Điện, hương khói của hắn có tắt không?"

Vạn Thần Điện ở Côn Luân thờ phụng hương khói của chính thần, nếu có vị thần nào ngã xuống thì hương khói tất nhiên cũng tự tắt, hôm đó là đêm trăng máu, Thái Khải nhớ rất rõ ràng nhưng vẫn muốn hỏi một cậu.

Thiên Cơ trả lời: "Đã tắt, khói nhẹ nói lên Ngu Vương xúc phạm thần linh, đài hương khói cũng đều hôi phi yên diệt*."

*Cát bay khói tàn

"Ừm."

Thiên Cơ chờ một lát rồi nói tiếp: "Đông Quân, Vạn Thần Điện những năm gần đây thường xuyên có hương khói bị tắt."

"Chuyện thường thôi, thời đại thay đổi, tín ngưỡng đối với bọn họ cũng giảm dần. Không còn hương khói, những thần minh đó sẽ được đi luân hồi." Kim giây sắp điểm đúng giờ, Thái Khải lấy cỏ tranh từ cổ áo ra rồi chỉnh nó lại.

Người chết như đèn cạn dầu, đối với thần linh cũng thế, hương khói như mạng của bọn họ, dập tắt thì coi như mạng không còn.

Quan tài được đóng lại lần nữa, Thái Khải nhẹ nhàng gõ lên nắp quan tài, quan tài xoay một góc trở thành đầu bắc đuôi nam. Thái Khải đặt cỏ tranh ở đuôi quan tài, đè lên giấy Tuyên Thành, Thiên Cơ tiếp tục đưa bình hồ lô qua.

"Ngài tự mình làm sao?"

"Ừm."

Giờ Tý đã điểm.

Thái Khải mở nút, thần lộ chảy qua miệng bình, dọc theo lá cỏ tranh, từng giọt từng giọt rơi xuống giấy Tuyên Thành.

"Cao, phục nghi!"

*Bạn nào rõ ý câu này thì giải thích hộ tui dới! Chứ tui bị mất raw rồi không tra được hic

Một giọt sương tích trên giấy Tuyên Thành, toàn bộ kết giới bỗng run lên, sương lạnh mở ra, hóa thành hư vô.

Đồng tử Thái Khải hơi co lại, tiếng hô nghi lễ tiếp tục vang lên.

"Cao, phục nghi!"

Kết giới lúc này chấn động lợi hại, bài vị trên quan tài kịch liệt di chuyển, ngay cả Thiên Cơ thiếu chút nữa cũng đứng không vững.

Nhưng giấy Tuyên Thành vẫn như cũ không thấm nước, thần lộ lượn lờ giữa không trung.

Thái Khải nhíu mày, sau tiếng hô cuối cùng thì đất cát bên ngoài kết giới nặng nề rung chuyển, vạn quỷ nín thở, chúng thần động dung.

Thái Khải chăm chú nhìn giọt sương cuối cùng, theo lá tranh cỏ chậm rãi nhiễu xuống.

Bọt nước nhỏ như hạt bụi vừa gặp giấy Tuyên Thành liền bốc hơi, giấy Tuyên Thành như bị thứ gì đó nâng lên, bốn cạnh bây phấp phới.

Toàn bộ kết giới yên tĩnh.

Thái Khải nhíu mày nhìn tờ giấy trước mặt, Thiên Cơ không thể tin vào mắt mình, cô chạy tới xác nhận lần nữa, trên giấy Tuyên Thành không hiện bóng dáng người nào cả.

"Chẳng lẽ hắn không ở tam giới? Chuyện này không thể nào!"

Đây là nghi lễ do chính Đông Quân thực hiện, thế mà không thể gọi hồn phách của con người trở về?

"Không, hắn đang bị phong ấn*." Thái Khải tự hỏi một lát, quay đầu nói: "Cho ta mượn một thứ."

*QT là vây khốn

Cậu nâng tay, rút cây trâm ngọc từ búi tóc của Thiên Cơ.

Mái tóc đen nhánh tỏa ra, Thiên Cơ nhanh chóng túm lại tóc, cô không kịp thẹn thùng đã thấy Thái Khải cầm cây trâm ngọc đặt giữa trán của mình.

Cô thất thanh kêu lên: "Đông Quân, không được!"

"Không sao."

Thái Khải mơn trớn giữa mày, tay phải kết ấn đặt trên giấy Tuyên Thành, giọt máu theo ngón tay thon dài chảy xuống giấy, sắc mặt Thái Khải ngưng trọng, trầm giọng nói:

"Cao, phục nghi —"

Trời đất biến sắc.

Ngu Uyên đang ngủ bị trận động đất lay tỉnh, hắn từ trên giường ngồi dậy, linh hồn xao động như đang bị lôi kéo.

Động đất???

Ngu Uyên ngồi trên giường hít sâu vài cái, một chuyện quan trọng nảy lên trong đầu.

— Thái Khải còn ở bên trong linh đường!

Hắn vội vàng xoay người xuống giường, kéo cửa phòng nghỉ ra rồi nhanh chóng chạy tới linh đường.

Vệ sĩ vẫn còn trông coi bên ngoài, Ngu Uyên chạy vội tới, lên tiếng nhắc nhở.

"Có động đất, mau chạy đi!"

Không gian rộng lớn như vậy chỉ có giọng nói của Ngu Uyên quanh quẩn, trong lòng hắn đang sốt ruột chuyện của Thái Khải nên không kịp xác nhận bên ngoài có người hay không, chỉ một mạch chạy tới linh đường, hao hết sức lực đẩy cửa ra.

Ngu Uyên sợ đến ngây người.

Bài vị được đặt trên linh đường, bên trên là di ảnh trắng đen của hắn, xung quanh là vòng hoa do bạn bè thân thích tới phúng điếu lúc sáng.

Ngu Uyên thấy một cô gái được ánh sáng nhu hòa bao phủ, cô gái đoan trang tú lễ, mặc bộ trang phục lộng lẫy, trên mái tóc dài có đính mấy chuỗi hạt châu, vừa nhìn thấy Ngu Uyên thì biểu tình thả lỏng thấy rõ.

Nhưng hắn chỉ nhìn thoáng qua.

Toàn bộ lực chú ý của hắn đều bị người bên cạnh cô gái hấp dẫn.

Đây là — Thái Khải?

Trong trí nhớ của Ngu Uyên, Thái Khải thật sự rất đẹp, cậu tuyệt đối là mỹ nhân tìm ngàn dặm mới được một người, người đẹp nhất của giới giải trí có khi còn không bằng.

Nhưng mỹ nhân trước mặt rất giống Thái Khải, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn áp chế không khí lạnh lẽo của linh đường, đây tuyệt đối không phải là nhan sắc của người thường, Ngu Uyên không biết phải dùng từ ngữ nào để miêu tả sự chấn động của mình.

Người đó là thần tiên sao?

Ngu Uyên lê bước đi về phía trước, muốn phân biệt người này có phải là Thái Khải hay không.

Hắn vừa bước được nửa bước, một cảm giác đau đớn như xé rách linh hồn lan khắp toàn thân, Ngu Uyên kêu lên một tiếng, chân lập tức thu về.

Trước mắt dần trở nên mơ hồ.

"Ngu Uyên?"

Linh hồn Ngu Uyên bị triệu hoán trở về nhưng có một sức lực nào đó vẫn luôn ngăn cản điều đó, linh hồn hắn chớp nháy liên hồi, khi thì xuất hiện khi thì biến mất.

Thái Khải vội vàng nói: 'Ngu Uyên, anh nghe thấy em không?"

"Thái Khải?"

Ngu Uyên cảm thấy đầu đau nhức, hắn cúi người nhìn bản thân mình, phát hiện quần áo trên người không thích hợp, đây là bộ tây trang hắn thường mặc nhất lúc trước, không phải loại quần áo Ngu Tuyền sẽ mặc, dáng người cũng không phải của Ngu Tuyền.

Đây là mơ sao?

Đúng vậy, hắn đang mơ, lúc hắn vừa đến phòng nghỉ thì Thái Khải vẫn đang mặc đồ tang túc trực bên linh cữu mà.

Cho nên hắn bị lôi kéo đến đây chính là do đại não nhắc nhở hắn mau tỉnh dậy sao?

Ngu Uyên trong lòng cười khổ, không nghĩ tới hắn còn cơ hội dùng thân phận của chính mình đối mặt với Thái Khải.

Chỉ là, Thái Khải hình như đã thay đổi.

"Ngu Uyên, anh thấy được em không?"

Thái Khải hỏi lại lần nữa.

Ngu Uyên miễn cưỡng đứng yên: "Anh có."

Thái Khải hỏi: "Em có chuyện muốn hỏi, ngày đó lúc anh lái xe trở về rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh đụng trúng thứ gì sao?"

Ngu Uyên biết Thái Khải nóng vội, trả lời rõ ràng cho cậu: "Ngày đó lúc anh lái xe trên quốc lộ ven biển thì trên đường đột nhiên xuất hiện một ngọn núi, ngọn núi đó sụp xuống, đất đá vụn từ trên lăn xuống, trong lúc anh tránh thì lao xuống biển."

"Núi? Núi gì?"

Ngu Uyên nói: "Là ngọn núi cao ngất ẩn giữa trời mây, hình như trên núi có nhà cửa —"

Thái Khải cả kinh nói: "Côn Luân?"

"Đừng nói vấn đề này nữa, Thái Khải, em chú ý sức khỏe, đừng đau lòng quá, phải cẩn thận người trong nhà, đặc biệt là chú tư và chú sáu —"

Ngu Uyên nói rồi tiến lên phía trước, hắn muốn ôm Thái Khải một cái, cho dù đây chỉ là mơ.

Ngu Uyên nghĩ là mình điên rồi.

Rõ ràng người thương trong lòng kề bên, mà lại vì đủ loại nguyên nhân thân phận vô hình lại phải đè nén tình cảm mỗi ngày, làm hắn thực nôn nóng.

Hắn chịu đựng đau đớn, đi đến chỗ Thái Khải, cậu đứng bên cạnh quan tài, quan tài vừa bị di chuyển nên giờ đây đang nằm sát vách tường.

Ngu Uyên liếc mắt một cái đã thấy được sự thay đổi nhưng chẳng qua đây chỉ là trong mơ, nên hắn đều xem nhẹ.

Có luồng sức mạnh ngăn cản hắn đến gần Thái Khải, sức lực càng ngày càng lớn, Ngu Uyên cắn răng đi về phía trước, sức mạnh kia đột nhiên biến mất vài giây, quan tài trống trơn bị hắn va chạm phải, đụng trúng bức tường, dãy câu chia buồn treo trên tường lần lượt rơi xuống, di ảnh bang một tiếng, thiếu chút rơi nữa trúng tay Ngu Uyên.

Hắn vội vàng rụt tay trở về, sức mạnh kia lần nữa xuất hiện kéo hắn trở lại.

Thái Khải vội vàng chạy tới: "Ngu Uyên, còn có manh mối gì nữa không, hãy nói cho em biết, em sẽ báo thù cho anh!"

"Người giết anh hẳn là có liên quan đến Lăng Ngu Vương, bọn họ muốn khai quật ngôi mộ."

"Mẹ Vân từng cho thím cả và thím tư một cái túi đỏ, bên trong có mặt nạ."

Thái Khải vội la lên: "Em biết, em sẽ đi tra, bây giờ anh đang ở đâu, bị thứ gì phong ấn sao?"

Hồn phách Ngu Uyên dần dần tiêu tán.

"Không có...không có thứ gì phong ấn anh hết."

"Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại, anh chính là —"

Phanh—

Hồn phách Ngu Uyên hóa thành vô vố mảnh nhỏ.

"Sao lại thế này?"

Thái Khải quơ trong không khí, hoàn toàn bị chọc giận, ngàn vạn năm qua, đây là lần đầu tiên Thiên Cơ thấy Đông Quân nổi giận.

"Rốt cuộc là ai đứng sau vụ này?? Muốn đối đầu với ta sao?"

"Đông Quân, xin ngài bớt giận." Thiên Cơ trấn an nói: "Hắn nói hai người rất nhanh sẽ gặp lại nên hẳn là đã tiến vào giới Luân hồi rồi, vì vậy ngài không cần lo lắng an nguy của hắn nữa."

Thái Khải cả giận nói: "Ta mà quan tâm hắn sao? Ta đã hỏi Diêm Vương rồi, không có hồn phách của hắn dưới đó."

Còn nói không quan tâm.

Thiên Cơ trong lòng nghĩ thế nhưng ngoài miệng nói: "Minh giới phân ma mà trị, Thập Điện Diêm Vương, Đông Nhạc đại đế, Phong Đô đại đế đều không phải người hay mắc lỗi, như vậy nhất định là còn tra sót vài chỗ, nếu ngài không ngại thì kêu bọn họ đi tra lần nữa."

Thái Khải cuối cùng cũng nguôi giận một chút: "Ngươi xác định?"

Thiên Cơ nói: "Xác định, bây giờ còn chưa qua giờ Tý, ngài có thể tranh thủ trời chưa sáng gọi nhóm Minh giới lên hỏi một câu."

Thái Khải nghĩ nghĩ, Ngu Uyên không việc gì phải lừa mình, nói rất nhanh sẽ gặp lại, hẳn là sắp tiến vào luân hồi.

Hắn nhớ kỹ manh mối núi Côn Luân và mặt nạ Ngu Uyên nói lúc nãy, sau đó dọn dẹp bày trì trong lin đường thành như cũ, kêu Thiên Cơ về Côn Luân rồi xóa kết giới.

Trời gần sáng, Minh giới gặp nhau ở linh đường.

Sống mấy vạn năm, Minh giới rốt cuộc cũng đuổi kịp thời đại của nhân gian, bắt đầu là đài trướng.

Chư vương Minh giới kêu khổ không ngừng, lại vô pháp cự tuyệt yêu cầu của Thái Khải, cùng giải quyết vấn đề nan giải bấy lâu nay.

"Biết cái gì gọi là 'hồng nhan bạc mệnh' không?" Thập Điện Diêm La xếp hàng bên ngoài chờ tới lượt hỏi chuyện nói với Tần Quảng Vương: "Nhìn di ảnh kia đi."

Tần Quảng Vương quay đầu nhìn thoáng qua di ảnh của Ngu Uyên.

"Đẹp, khó trách Đông Quân không quản trên trời dưới đất đều phải tìm được hắn."

Chuyển Luân Vương thở ngắn than dài: "Ai, như thế nào còn chưa đến ta nữa."

Tần Quảng Vương nói: "Diêm Vương lại mang thủ hạ đến cho Đông Quân lời khuyên rồi."

Chuyển Luân Vương trừng mắt: "Cái gì? Hắn muốn nói bao lâu?"

Tần Quảng Vương nói: "Chắc là đến gà gáy đi, tam há mồm thấu cùng nhau, muốn giảng bao lâu ta cũng không dám nghĩ."

Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad 'Sasaswa. Những nơi khác đều là reup/ăn cắp, vui lòng đọc tại link gốc để ủng hộ editor.

Cả đêm binh binh hoang mã loạn (rối loạn, nhốn nháo) trôi qua, chỉ có Ngu Uyên là an ổn ngủ tới buổi sáng.

Hắn bị Ngu Như Trác đánh thức.

"Em họ, mau tỉnh dậy!" Ngu Như Trác gõ cửa vài lần nhưng không nghe thấy tiếng động bên trong nên kêu mấy anh chị trong nhà cùng nhau tiến vào kêu Ngu Uyên.

"Đúng là heo lười, mau đứng lên."

Ngu Xảo Xảo đi đến cửa sổ, kéo bức màn ra.

Ánh sáng chói mặt làm Ngu Uyên chưa kịp thích ứng.

Hắn giống như mơ một giấc mơ rất dài.

"Mấy giời rồi?"

"Bảy giờ, sắp đưa tang rồi, em nhanh lên!"

Tối qua Ngu Uyên mặc áo thun đi ngủ nên bây giờ không cần đổi nữa, Ngu Như Trác đưa hắc sa (?) với đồ tang lên cho hắn, thúc giục hắn nhanh lên.

Lúc Ngu Uyên đánh răng rửa mặt, Ngu Xảo Xảo và Ngu Như Trác đứng một bên nói chuyện phiếm.

"Tối qua có sét đánh chị có nghe không, tiếng rất lớn, làm em sợ muốn chết."

"Chị nghe mẹ nói, bà chưa bao giờ nghe tiếng sấm lớn như vậy, chị cứ tưởng động đất không đấy."

"Nghe cô nói, linh đường hôm qua đều bị gió thổi loạn, di ảnh của anh họ cũng rơi xuống."

"Có lẽ là ông trời đau lòng cho anh họ, anh họ, huhuu."

"Chị cũng nhớ anh họ, huhu —"

Ngu Xảo Xảo nói xong liền khóc, Ngu Như Trác cũng khóc theo, Ngu Uyên rửa mặt xong đi ra thì nhìn thấy hai cô gái đang ôm nhau khóc thút thít.

Ngu Uyên đi qua, xoa đầu hai tiểu cô nương.

"Đừng khóc, phải đưa hắn đi đoạn đường cuối cùng."

Xem tang từ linh đường vòng qua Lăng Ngu Vương, cao ốc công ty Vạn Thịnh và nhà lớn, sau đó đi tới tổ miếu bày biện linh dị, cuối cùng mới đến nghĩa trang.

Người tham gia tang lễ hôm nay chủ yếu là con cháu của gia tộc Ngu thị, 'Ngu Tuyền' còn chưa nhận tổ quy tông nên không ngồi cùng xe với Thái Khải.

Buổi sáng trước khi đưa tang, bà xã yếu ớt ngu ngốc của hắn lại lơ mơ cả buổi, tối qua phải thức cả đêm hơn nữa còn bị Ngu Minh dọa một trận, cơ thể khẳng định không chịu nổi.

Lúc ngồi trên xe Ngu Uyên gửi cho Thái Khải một tin nhắn, cậu chỉ trả lời một câu 'tối qua ngủ không ngon sao?'

"Tạm ổn, sáng nay còn xém chút nữa ngủ quên."

Ngu Uyên trả lời.

Còn mơ thấy một thiên tiên xinh đẹp giống như vợ hắn.

Thái Khải biết Ngu Uyên ngủ được thì yên tâm, cậu chỉ lo động tĩnh tối hôm qua quá lớn làm hắn thức giấc, lỡ không may thấy anh dâu thần thần quỷ quỷ làm trò gọi hồn thì thế giới quan của hắn sụp đổ mất.

Nhìn tin nhắn của em chồng, xem ra là không có chuyện gì.

Thái Khải yên tâm.

Cậu nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài cửa sổ.

Thời tiết hôm nay không tệ, tâm tình của Thái Khải cũng vậy.

Tối qua Thiên Cơ nói Minh giới bây giờ đang hỗn loạn, Thái Khải lúc này mới phát hiện, thần tiên giới Luân Hồi cũng loạn như nồi cháo heo. Đạo giáo, Phật giáo, còn có vị vua ở nhân giân, tuy rằng đều tôn thờ thần Côn Luân nhưng mỗi người đều là vua một cõi nên không ai phục ai.

Nói cách khác, Ngu Uyên rất có khả năng đã vướng vào cuộc hỗn loạn ở Minh giới (âm phủ), theo lời hắn nói tối qua, bọn họ sẽ gặp lại sớm thôi, hẳn là đã tiến vào luân hồi, chuẩn bị đầu thai thành người.

Như vậy cũng tốt.

Ngu Uyên thuận lợi đi đầu thai coi như đã giải quyết xong một chuyện, bây giờ Thái Khải chỉ cần bắt tên đứng sau màn nữa thôi là cậu có thể sung sướng hưởng thụ cuộc sống quả phụ.

Thái Khải nhớ lời tối qua Lão Diêm Vương nói với mình.

"Đông Quân, ngài rời khỏi Côn Luân tới đây, muốn trải nghiệm cuộc sống người thường, chúng ta cũng phải nhìn tình hình bây giờ, đặc biệt là tình hình của quả phụ là ngài đây!"

"Đi làm? 996*? Xã giao công việc? Làm quen? Đều là rác rưởi!"

*996 là lịch trình làm việc, trong đó khuyến khích hoặc ép buộc nhân viên làm việc từ 9h sáng tới 9h tối, 6 ngày mỗi tuần.

"Trong tay ngài ấy bây giờ là tài sản trăm tỷ do chồng để lại, chúng ta phải mở to mắt ra mà suy nghĩ kỹ."

"Đi làm? 996! Hắn đi làm, ngài chỉ cần ở nhân gian hưởng thụ cuộc sống thôi!"

"Xã giao công việc? Cút đi!"

"Làm quen? Ngài ấy mà cần làm quen người khác sao? Độc thân không tốt hả, có thể thay bạn trai mỗi ngày!"

Thái Khải nghe xong thì sửng sốt.

Cậu không thích đi làm, cũng không thích bắt chuyện với người khác, nhưng nếu mỗi ngày thay bạn trai thì nghe có vẻ không tồi.

Chỉ cần không chung phòng, xem phim đi dạo gì đó cậu đều thích.

"Chỉ xem phim đi dạo thôi cũng được sao? Có thể thay bạn trai mỗi ngày được chứ?"

Bạch Vô Thường nói: "Tất nhiên là được, chuyện của ngài thì ngài tự làm chủ."

Tuy Thái Khải nghe không hiểu nhưng cậu vẫn cảm thấy Bạch Vô Thường và Lão Diêm Vương nói không sai.

Hơn nữa nghe xong thì càng vui.

Đặc biệt là lời Bạch Vô Thường nói, Thái Khải nhỏ hơn Ngu Uyên 11 tuổi, mà tuổi thọ của ông xã chỉ có 30, đợi hai mươi năm sau cậu sẽ gặp lại tiểu Ngu Uyên 19 tuổi, lúc đó cậu chưa già, còn Ngu Uyên đang ở độ tuổi thanh xuân phơi phới, hai người sẽ gặp nhau nói chuyện yêu đương. Thái Khải khẽ động tâm.

Mỗi ngày đổi một người, lại tiếp tục 20 năm sau nữa, cậu sẽ gặp lại tiểu Ngu Uyên 19 tuổi soái khí bức người.

Đệt, sống như vậy mới là sống chứ!

Đứng trước mộ chôn của 'Ngu Uyên', Thái Khải tưởng tượng cảnh cuộc sống tốt đẹp sau này không cẩn thận cười lên một tiếng.

Đúng lúc này, Thái Khải nghe em chồng Ngu Tuyền lạnh lùng hỏi một câu.

"Anh cười cái gì?"

Thải Khải quay đầu.

Quên mất còn thằng em chồng này nữa.

Phải nuôi hắn thì làm sao đổi bạn trai mỗi ngày được nữa đây.

"Sau khi trở về cậu phải để yên cho tôi làm quen bạn gái, cũng có thể là bạn trai, nếu không tôi sẽ đưa cậu đến trường nội trú."

Thái Khải nói với Ngu Uyên.

Ngu Uyên không nói chuyện, nhìn qua là rất không vui.

Nhóc con cũng đa cảm thật.

Thái Khải mặc kệ hắn, quay đầu chờ tang lễ tuyên bố hạ táng.

"Mời người nhà đến nói lời tạm biệt cuối cùng."

Thái Khải là vợ Ngu Uyên cho nên cậu là người đi tới đầu tiên, vòng quanh quan tài một hồi mới khom người xuống.

"Hai mươi năm sau em tới tìm anh."

Kế tiếp là các trưởng bối, cháu trai cháu gái trong nhà.

Cuối cùng mới đến lượt 'Ngu Tuyền'.

Ngu Uyên không có chút kiên nhẫn, đặc biệt là sau khi hắn phát hiện Thái Khải cười ra tiếng trong tang lễ của hắn, làm hắn có dự cảm không lành.

Thái Khải cười cái gì?

Chẳng lẽ mình chết em ấy vui vậy sao?

Trước đó thấy em ấy buồn buồn, không lẽ đều là giả vờ?

Hay là, em ấy liên quan đến cái chết của mình?

Chẳng lẽ vợ mình là góa phụ đen?

— Ngu Uyên nhớ tới việc Thái Khải từng nhắc tới vảy rồng trên Kiếm Thiên Tử.

Hắn đột nhiên trầm xuống.

"Mời người nhà - Ngu Tuyền đến cáo biệt."

Ngu Uyên đi ra phía trước.

Hắn đầy bụng tâm tư nên rất mẫn cảm với mọi chuyện xung quanh.

Một tin xấu và một tin tốt làm trong lòng hắn rối rắm vạn phần.

Tin tốt là vợ hắn không phải góa phụ đen, em ấy cũng muốn biết người hại hắn là ai.

Tin xấu là hình như vợ hắn không phải người thường.

Lúc ăn trưa, Ngu Uyên nhìn chằm chằm vào Thái Khải.

Thái Khải vẫn anti social như cũ, không yên lòng khi nghe bạn bè thân thích an ủi, sau đó dứt khoát chạy đi đâu mất dạng.

Ừm, tiên nam vừa hạ phàm chính là như vậy, không rành thế sự, không hiểu nhân tình thế thái, còn không biết mình đẹp cỡ nào.

Điều đó trùng hợp có thể giải thích vì sao Thái Khải ngu ngơ như vậy, vì sao không hiểu đạo lý giữa người với người, giải thích mấy lần đều không rõ, vì sao cậu lại sợ kết giao, không có lấy một người bạn nào, cũng như giải thích vì sao Thái Khải biết trên Kiếm Thiên Tử có vẩy rồng.

Ngu Uyên nhớ lại một buổi tối của mấy tháng trước, hắn ở trong phòng Thái Khải giống như bị mất một chút ký ức, giống như tối qua lúc nói chuyện với cậu, không rõ vì sao lại mệt mỏi rã rời.

Đều có nguyên nhân cả.

Ngu Uyên nghĩ không thông, bạn đời không phải người cũng là một loại phiền não, hắn là người cẩn thận, việc trời giáng tiên thê phải tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân, hắn không tin mình có vận khí tốt như vậy.

Ngu Uyên miên man suy nghĩ cả ngày, tối đi ngủ cũng không nghỉ ngơi tốt, vừa nhắm mắt là khuôn mặt xinh đẹp của Thái Khải hiện ra làm thần hồn điên đảo.

Hôm sau rời giường, lúc ngồi trên bàn ăn sáng, Thái Khải hỏi hắn một vấn đề.

"Có phải hôm qua cậu đi chơi với bạn trai hay bạn gái gì không, hưng phấn cả đêm không ngủ?"

Ngu Uyên: "..."

Hôm qua hai người ở tang lễ cả ngày, hôm nay lại hỏi vấn đề kì quái như vậy quả thực chỉ có vợ hắn.

Người thường tuyệt đối không hỏi chuyện này.

Ngu Uyên phát giác mình không thể miên man suy nghĩ cả ngày được, phải đi ra ngoài khuây khỏa một chút.

Sau khi ăn sáng xong, Thái Khải nói tối qua ngủ không được nên hôm nay muốn ngủ bù, Ngu Uyên lấy cớ muốn ra ngoài hít thở không khí, sau khi chào hỏi dì giúp việc thì đến khu thương nghiệp gần đó.

Đường đi rộng rãi, ven đường là cửa hàng kem, bảng quảng cáo,... không khí phồn hoa làm Ngu Uyên có cảm giác chân thật.

Hắn đi dọc theo lối đi bộ, biển quảng cáo của một cửa hàng làm hắn chú ý tới.

"Khoa học lên đồng viết chữ*."

*Lên đồng viết chữ: tui không rõ hình thức này nhưng nó như kiểu lên đồng/hầu bóng/đồng bóng như bên mình á. Về bản chất, đây là nghi thức giao tiếp với thần linh thông qua những ông đồng, bà đồng, trong đó những ông đồng, bà đồng trở thành

Lên đồng viết chữ là một loại bói toán xưa, thông qua phương tiện linh hồn để nói chuyện với thần linh, hình thức này bây giờ không còn nhiều lắm nhưng vẫn có người tin vào cái này.

Nếu chỉ như vậy thì tất nhiên không thể hấp dẫn sự chú ý của Ngu Uyên.

Hai chữ 'khoa học' mới là thứ hấp dẫn hắn.

Ngu Uyên kéo cửa đi vào.

Khác với các không gian tâm linh khác, cửa hàng này không có la bàn tơ hồng, cũng không có màu sắc của Phù Thái Tuế*, tường trắng sạch sẽ, sàn gỗ ô vuông màu lam, trên đó bày mấy cái máy tính, bên cạnh là một kệ sách lớn đặt mấy cuốn thần học nước ngoài, thư tịch và thần thoại dân gian. Liếc mắt nhìn thì không giống cửa hàng bói toán mà như cửa hàng bán đồ second-hand hơn.

"Có ai không?" Ngu Uyên hỏi.

"Tới đây."

Một tiểu tử trẻ tuổi đi ra, trong tay còn một quyển sách màu xanh, Ngu Uyên nhìn thấy là 'Trình tự thiết kế'.

Thật đúng là rất khoa học.

Tiểu tử bỏ sách xuống, đi đến trước mặt Ngu Uyên.

"Ngài đến đây muốn lên đồng viết chữ sao? Sư phụ tôi hôm nay không có ở đây, ông ấy ra ngoài mua đồ ăn rồi."

Ngu Uyên hỏi: "Vậy cậu là học trò sao?"

Tiểu tử nói: "Đúng vậy, tôi là học trò của thầy, đang học ngôn ngữ và số liệu."

Ngu Uyên hỏi: "Còn lên đồng viết chữ thì sao?"

Tiểu tử kia cười có chút thẹn thùng: "Thật ngại quá, tôi chưa học tới đó."

Ngu Uyên hỏi: "Vậy cậu học cái gì?"

Tiểu tử nói: "Sư phụ tôi nói cơ sở nhập môn có hai loại, một là cơ sở khoa học, chính là công nghệ thông tin, lượng tử cơ học và thuyết tiến hóa, hai là cơ sở bói toán, gồm có thần học, dân gian học, thần thoại và tôn giáo học."

Tiểu tử chỉ vào kệ sách.

"Gần đây tôi đang đọc 'Kim Chi', vu thuật cổ đại, còn có 'Bí quyển hoa hồng', Kabbalah** đều có."

Y lại rút ra quyển sách màu vàng: "Đây, còn có 'Phong thần diễn nghĩa', cái này là bắt buộc phải đọc, chúng tôi là hầu đồng nên phải nhớ tên mấy vị thần tiên chứ."

Nói tới đây, Ngu Uyên hỏi: "Cậu nhận biết được bao nhiêu vị thần?"

Tiểu tử nói: "Tứ đại Thần Nguyên Sinh, thần tái sinh, Côn Luân thần hệ, dân gian chư thần, giới âm phủ, trên cơ bản đều biết, ngài muốn hỏi thần nào?"

Ngu Uyên bịa câu chuyện, nửa thật nửa giả nói: "Hôm qua tôi mơ một giấc mơ, có vị thần nói với tôi cậu ấy là vợ tôi."

Tiểu tử: "?"

Y hoài nghi nhìn thoáng qua Ngu Uyên, mỗi người đều muốn vợ mình là tiên nữ nhưng đến mức phải đi hỏi thì có điểm không được bình thường.

"Tối qua Ayanami Rei* cũng nói cô ấy là vợ tôi đấy."

*Diễn viên JAV của Nhật. Ngoài ra thì tên này cũng là tên của một nhân vật hư cấu trong anime.

"Tôi không nói giỡn đâu, tôi mơ thấy giấc mơ này mấy tháng rồi." Ngu Uyên nghiêm mặt nói: "Tôi muốn biết đó là thần gì."

Tiểu tử hỏi: "Vợ ngài bộ dáng thế nào."

Ngu Uyên nhớ lại, nói: "Rất đẹp, là vẻ đẹp thần tiên."

Tiểu tử hỏi: "Có điểm nào đặc biệt không?"

Ngu Uyên cẩn thận nhớ lại, trường bào tóc dài, chỉ sợ rất nhiều thần tiên đều có có, đẹp cỡ nào hắn cũng hình dung không ra.

"Hừm, thế này." Ngu Uyên tìm giấy bút, vẽ một cái hình: "Giữa mày em ấy có ấn ký màu đỏ thế này."

Ngu Uyên kì thực cũng nhớ không rõ, vẽ vẽ một hồi rồi đồ lại.

Tiểu tử nghiêng đầu nhìn.

"Ba đốm lửa? Lửa Tam muội?"*

*Lửa Tam muội hay còn gọi là Tam muội chân hỏa, xuất phát từ ngôn ngữ của Phật giáo và Đạo giáo mà ra. Lửa Tam muội được Hồng Hài Nhi luyện 300 năm từ lửa lò Bát quái do Ngộ Không đạp đổ từ lò luyện linh đan 500 năm trước nên nó hung dữ gấp trăm ngàn lần lửa trong lò Bát Quái.

Ngu Uyên nói: "Có manh mối gì không?"

Tiểu tử vuốt cằm, cau mày: "Xinh đẹp, là vẻ đẹp thần tiên, còn có Lửa Tam muội."

"Chẳng lẽ vợ ngài — mệnh ta do ta định, không phải do trời?"

Editor: Chương này dài xỉu, gặp tui bận thi học kỳ nên bị kéo dài cả 2 tuần mới edit xong hic. Từ chương này trở đi bản raw đã bị khóa nên sẽ có vài từ tui không research giải nghĩa được, mong các bạn thông cảm, với bạn nào hiểu nghĩa thì cmt giúp tui nhen!

—---------

*Phù Thái Tuế: mỗi năm sẽ có loại phù thái tuế khác nhau, đây là ảnh của phù thái tuế năm 2022

*Kabbalah: là một phương pháp bí truyền, lĩnh vực và trường phái trong chủ nghĩa thần bí Do Thái giáo.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play