Kiều Tiêu Xuyên: “Cậu nhìn hướng tám giờ đi, chỗ đó không phải có cả một con đường quán ăn ven đường à, chính là quán ăn Hải sản ngư dân kia.”
Kiều Tiêu Xuyên: “Bàn bên trái lối vào quán hải sản ngư dân là của bọn mình, mình mặc váy denim, cái người mặc áo có tay màu xanh cánh sen là Tô giả tiên.”
Kiều Tiêu Xuyên: “Hahaha Tiểu Phương Tranh mình nói cho cậu biết, vừa nãy chị em hoa nhựa [1] của Tô giả tiên còn an ủi cô ta, nói đó là một buổi xem mắt, đồng nghiệp của đội trưởng Cố giới thiệu đối tượng cho anh ấy, bảo cô ta đừng lo lắng.”
[1] Chị em hoa nhựa (塑料花姐妹): Là một cụm từ phổ biến trên mạng xã hội, dùng để hình dung tình cảm chị em thân thiết giống như bông hoa được làm nhựa dẻo vĩnh viễn không héo tàn, bên trong lại lục đục nội bộ, nhìn thì thân mật nhưng sau lưng âm thầm trở mặt nói xấu nhau.
Phương Tranh liếc mắt nhìn, sau khi màn đêm buông xuống, dãy cửa hàng cách đó trăm mét đã thay đổi so với vẻ vắng vẻ của ban ngày, đèn bật lên, bàn ghế xếp chi chít, chật kín khách. Cả một con phố đều là quán ăn ven đường chợ đêm, mà đèn bảng hiệu ba chiều lấp lánh của “Hải sản ngư dân” là rõ ràng nhất giữa các bảng hiệu phẳng với chữ vàng trên nền đỏ.
Phía bên ngoài quán đó, có một bàn tám người ngồi, hai nam sáu nữ, trong đó có Tô Mịch là Phương Tranh đã gặp ở nhà hàng tây vào buổi trưa. Phát hiện Phương Tranh nhìn về phía này, Tô Mịch vội vàng xoay người lại, đưa tay vén tóc mai ra sau tai, cử chỉ dè dặt mà tao nhã.
Còn Kiều Tiêu Xuyên thì ngồi ở góc bên phải, vẫn luôn cúi đầu nghịch điện thoại, không để ý đến chuyện bên ngoài.
Có lẽ là cho rằng Phương Tranh chỉ đang ngắm cảnh, nên Tô Mịch lại giả vờ thản nhiên nói chuyện với những người bên cạnh, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc tới chỗ cô, mang theo mấy phần dò xét.
Điện thoại lại rung lên.
Phương Tranh bình tĩnh thu lại ánh mắt, cúi đầu xem tin nhắn Kiều Tiêu Xuyên gửi tới.
Kiều Tiêu Xuyên: “Bọn họ còn an ủi cô ta nói là, toàn bộ quá trình đội trưởng Cố đều mặt lạnh, có lẽ là không hài lòng với đối tượng do đồng nghiệp giới thiệu.”
***
Bên kia, Cố Uyên đi được một đoạn, rồi mới trả lời điện thoại.
Điện thoại được kết nối, bên kia trước tiên truyền tới một tràng tiếng nhạc heavy metal, bối cảnh rất ồn, có vẻ như đang ở trong quán bar nào đó.
“Cố thần, bây giờ cậu có bận không?”
Người gọi tới là Chu Minh Lãng, anh ta là một trong những người bạn thân nhất của anh thời cấp ba. Cho dù đã đi làm, thì mấy người anh em cũng thường xuyên liên lạc. Cứ đến cuối tuần, mấy người bạn thân ở cùng thành phố đều danh thời gian tụ tập một chút.
Cố Uyên hỏi: “Có việc gấp sao?”
Chu Minh Lãng nói: “Cũng không phát rất gấp, mình với Đông Tử còn có mấy người anh em bây giờ đang ở SomeTimes trên đường Phong Nhạc, muốn hỏi cậu có thời gian tới uống mấy ly không?”
“Hôm nay Diệu Diệu cũng hẹn hoa khôi Trần của lớp ra, còn có mấy bạn học cũ lớp 8. Bình thường mọi người đều bận đi làm, cũng đã lâu không gặp mặt rồi, đều nói muốn hẹn cậu ra gặp mặt.”
Cố Uyên nghiêng đầu, nhìn Phương Tranh đang đứng cách đó không xa. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, bóng người của Phương Tranh bị kéo ra vừa dài vừa gầy, tăng thêm mấy phần cô đơn.
“Cố thần?”
Cố Uyên chậm chạp không trả lời, Chu Minh Lãng lại cao giọng lên một decibel, “Có nghe mình nói không?”
Cố Uyên thu hồi suy nghĩ, giọng hờ hững: “Không được, không cần đợi mình, hôm nay mình không tới được, lần sau gặp lại.” Anh rũ mắt xuống, nghe thấy chính mình nói, “Mình phải đưa Phương Tranh về.”
Giống như là tín hiệu không tốt, đầu dây bên kia đột ngột im bặt.
Sau mấy giây đứng máy, bên kia đột nhiên bùng nổ một tràn tạp âm hỗn loạn: “Mẹ nó, Cố Uyên, cậu vừa mới nói ai?! Phương Tranh? Phương Tranh nào?!”
Chu Minh Lãng kích động: “Cậu nói rõ ràng cho mình! Xảy ra chuyện gì?! Cậu ta vậy mà lại trở về tìm cậu?! Cậu sẽ không phải lại ngu ngốc để bị lừa chứ?!” Anh ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói một tràng giống như súng bắn liên thanh, “Cậu đã quên nỗi đau vết sẹo đã lành lại à? Cậu sẽ không quên, người phụ nữ Phương Tranh đó đã đối xử như thế nào với cậu chứ?! Trước kia đá cậu rời đi…”
Cố Uyên vẫn không nói gì, Chu Minh Lãng lại càng lo lắng hơn: “Này, Cố Uyên! Cậu nói chuyện đi, Cố Uyên ——”
“Trước tiên như vậy đã, mình trở về sẽ liên lạc lại với cậu.”
Cố Uyên bình tĩnh nói, sau đó cúp máy.
Anh chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, xoay người quay lại chỗ Phương Tranh, từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì vẻ mặt lãnh đạm.
“Đi thôi.” Anh nhàn nhạt nói.
Cố Uyên đi về phía trước mấy bước, nhận ra Phương Tranh không có đi theo. Anh dừng bước, quay đầu lại, nhìn thấy Phương Tranh vẫn đang đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn xuống mắt cá chân của mình, vẻ mặt có mấy phần kỳ lạ.
“Sao vậy?” Anh hình như là không kiên nhẫn hỏi.
“Chân em vừa mới bị trẹo, hơi đau.” Phương Tranh nhìn về phía anh, giọng điệu có chút thận trọng, “Anh có thể đỡ em một chút được không?”
Cố Uyên khẽ cau mày, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, anh di chuyển bước chân giống như vô cùng không tình nguyện, đưa tay về phía cô.
Khóe môi của Phương Tranh hơi cong lên, đưa tay ra.
Cố Uyên đỡ cô đến bên cạnh mình.
Phương Tranh thuận thế nắm lấy cánh tay của anh, lúc ở gần kề, cô rõ ràng cảm nhận được cơ thể của anh hơi cứng lại. Thấy Cố Uyên không có ý phản đối nào, cô liền được voi đòi tiên, cả người đều nép vào người anh.
Cố Uyên không lên tiếng, cặp mắt tối lại một chút. Bàn tay của Phương Tranh lại tuột khỏi cánh tay của anh, nắm lấy bàn tay của anh, mười ngón tay đan vào nhau.
Nhưng mà, cô cũng không giữ được bao lâu, Cố Uyên nhanh chóng rút tay ra, dứt khoát, không chút thương tiếc.
Khoảnh khắc bàn tay của Phương Tranh rơi vào khoảng không kia, trái tim cũng trở nên trống rỗng.
Đột nhiên, bàn tay đã rút ra kia vòng qua eo của cô.
Lúc cô còn đang sững sờ, thì giọng nói lạnh lùng của Cố Uyên đã lọt vào trong tai: “Đưa tay cho anh.”
“Hả?” Phương Tranh nhất thời không phản ứng kịp, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Một tay còn lại chìa ra hướng về phía cô.
Ánh mắt của Cố Uyên lãnh đạm, trên mặt không có một chút biểu cảm thừa: “Như vậy không tiện đi bộ.”
“Được.”
Phương Tranh đáp lại, vội vàng đưa tay vừa nãy tới.
Cố Uyên cầm lấy, cho cô vào vòng tay của mình một cách tự nhiên, đỡ cô đi về phía trước.
Phương Tranh dựa vào vai anh, khóe môi bất giác cong lên.
Đi được một đoạn, điện thoại trong túi xách vang lên mấy lần.
Phương Tranh dùng cái tay còn lại rút điện thoại ra, mở khóa màn hình, xem tin nhắn vừa nhận được.
Cố Uyên đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô một cái, giọng điệu mang theo mấy phần nghiêm túc: “Lúc đi bộ, không nên nhìn điện thoại.”
“Được, em biết rồi.”
Phương Tranh chớp chớp mắt, ngoan ngoãn cất điện thoại vào túi xách.
Sau khi cô cất điện thoại xong, anh mới ôm cô tiếp tục đi.
Bọn họ đi rất chậm, từ đây đi bộ đến ga ra, một đoạn đường ngắn ngủ, đi ước chừng hơn mười phút mới đến nơi.
Trong ga ra, Phương Tranh nhìn chiếc xe đen kịt bóng loáng trước mặt, có chút tò mò.
“Lần trước hình như không phải là chiếc xe này, anh đổi xe mới sao?”
Cô nhớ, chiếc xe lần trước là chiếc xe Corolla màu bạc và vàng.
Cố Uyên: “Chiếc đó là của Hứa Bỉnh Văn ——”
Nhưng mà, tại sao phải nói với cô?
Đột nhiên ý thức được một điểm này, Cố Uyên lướt qua chủ đề, mở cửa xe, ngồi vào trong xe.
Anh không có nói nhiều, Phương Tranh cũng không hỏi nhiều, mở cửa ghế phụ bên cạnh ghế lái ngồi vào.
Sau khi lên xe, Phương Tranh đóng cửa lại, kéo dây an toàn thắt lại, rồi rút điện thoại trong túi ra.
Cố Uyên thắt dây an toàn, nhân tiệc liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, rồi nổ máy.
Phương Tranh mở khóa màn hình, WeChat đã tích lũy mấy chục tin nhắn chưa đọc.
Cô bấm vào.
Kiều Tiêu Xuyên: “!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Kiều Tiêu Xuyên: “Wow ~~~~~”
Kiều Tiêu Xuyên: “Hahaha Tiểu Phương Tranh cậu thật là xấu, Tô giả tiên thấy cậu nắm tay đội trưởng Cố, cô ta gần như phát điên lên, tức đến mức sắp thăng thiên ấy!”
Kiều Tiêu Xuyên: “Tô giả tiên vừa nãy nói cô ta phản đối cuộc hôn nhân này.”
Phương Tranh gửi một cái biểu cảm mặt cười, sau đó chậm rãi gõ chữ.
Phương Tranh: “Cậu có thể nói với cô ta, ‘Người ta trai tài gái sắc trời sinh một đôi, đến lượt con yêu quái cô tới phản đối à?'”
Kiều Tiêu Xuyên: “Về lại nói cho cậu, mình không nhịn được nữa, đi vào phòng vệ sinh cười một chút, nếu không sẽ lộ mất.”
…
Lúc Phương Tranh để điện thoại xuống, chiếc xe đã chạy ra khỏi ga ra, nhanh chóng vững vàng chạy trong dòng xe cộ.
Đèn neon và đèn đường hòa lẫn vào nhau, thỉnh thoảng có một luồng ánh sáng lướt qua xe.
Phương Tranh nhìn chằm chằm gò má của Cố Uyên, cố gắng nhìn thấy điều gì đó, nhưng khiến cho cô thất vọng chính là, trên mặt anh không có biểu cảm gì.
Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng trong trẻo văng vẳng bên tai.
Cả quãng đường hai người đều không nói một lời.
Sau hơn mười phút, điểm đến đã đến.
Xe dừng lại ở khu E trong Hoa viên Tinh Lan, Cố Uyên kéo phanh tay, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Giọng điệu của anh rất lạnh lùng: “Chuyện vừa nãy, em coi như chưa từng xảy ra đi.”
“Đối với những gì em nói ——” Anh dừng lại mấy giây, “Em tốt nhất là nói được làm được.”
Phương Tranh rũ mắt xuống: “Em hiểu rồi.”
“Cảm ơn anh đã đưa em về.”
Cô vừa định vươn tay cởi dây an toàn, thì lại nghe Cố Uyên nói: “Đưa điện thoại cho anh.”
Phương Tranh ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía anh: “Muốn điện thoại của em làm gì?”
Nhưng cô vẫn mở khóa, đưa điện thoại cho anh.
Cố Uyên mở WeChat của cô ra, thêm tài khoản WeChat của anh vào.
Sau khi điện thoại của anh và cô vang lên cùng lúc, anh mới trả điện thoại lại cho cô.
“Có chuyện liên lạc với anh.”
Phương Tranh chớp mắt, như là ngạc nhiên.
Cố Uyên liếc cô một cái, mặt không chút thay đổi nói: “Đừng hiểu lầm, chỉ là vì chuyện công việc thôi, không có ý gì khác. Liên quan đến chuyện vụ án của Tiểu An An, có thể sẽ còn liên lạc với em.”
Khóe miệng của Phương Tranh cong lên một chút, nhưng vô cùng hợp tác nói: “Em biết rồi.”
Cô cất điện thoại, tháo dây an toàn.
Như là nghĩ ra điều gì, cô lại khựng lại: “Đúng rồi, em có thứ muốn trả lại cho anh.”
“Cái gì?”
Cố Uyên hơi nghiêng đầu.
Phương Tranh nghiêng người tới, hôn lên khóe miệng của anh.
Mắt Cố Uyên hơi mở to, người cứng lại.
Tất cả lớp ngụy trang, dường như đều bị phá vỡ nứt toác trong nháy mắt này.
Nhưng mà, cô rất nhanh lùi lại, kéo ra một khoảng cách với anh.
“Ngày đó anh cho em, trả lại cho anh.”
Phương Tranh khẽ mỉm cười: “Lần này, chúng ta đã thanh toán xong.”
Không đợi anh tiếp lời, cô lanh lẹ mở cửa ra, xuống xe rời đi.
Cửa xe đóng lại, Cố Uyên nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, im lặng hồi lâu.
Giống như lần trước, cho đến khi đèn cảm âm ở cầu thang tắt đi, anh mới thu hồi ánh mắt.
Cố Uyên tựa đầu vào gối tựa đầu, từ từ nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên một độ cong chế giễu, cười nhỏ đến mức không thể nghe được, “Phương Tranh…”