Một tháng trôi qua rất nhanh, mà trong khoảng thời gian ấy, Bạch Liên đã mách Vương Mẫu người làm nàng bị thương nặng chính là Thiên Tầm. Dựa theo lời nói của Bạch Liên, khi đi hái hương thảo, trên đường gặp được Thiên Tầm, nàng ta định bắt cóc nàng để uy hiếp tiên giới.
Tiên môn rốt cục bắt được nhược điểm, nhất trí muốn phạt Thiên Tầm.
Nhưng đã có bài học lần trước, lần này bọn họ đã khai báo sớm cho Bạch Tử Họa.
Bạch Tử Họa nghe xong, ban đầu không nói một lời, rồi sau đó mới lạnh lùng nói: “Ta nói rồi, Thiên Tầm là đồ đệ của ta. Nếu nó phạm sai lầm, đều có sư phụ này dạy dỗ. Không cần làm phiền tới người ngoài.”
Khi Bạch Tử Họa tìm được Thiên Tầm, hắn quả thực không thể tin nổi đứa trẻ đáng yêu lại đáng thương lúc trước giờ lại trở nên như thế.
Đang cuối xuân đầu hè, chung quanh tràn ngập một màu xanh, sức sống bừng bừng. Thế nhưng ở giữa lại nổi bật một tảng lau sậy héo rũ.
Thiên Tầm ngồi cạnh đầm lau sậy. Bụng nàng rất lớn, gần đến kỳ sinh sản.
Chung quanh là rất nhiều nấm mồ to nhỏ mới mọc lên. Còn có nhiều thi thể chưa kịp mai táng, có nam có nữ, có già có trẻ.
Nhóm hồ ly tinh thấy Thiên Tầm không chịu hút máu người, ngày nào cũng khổ sở chống đỡ, liền nảy ra một ý: Chuyên tìm những người sắp chết, lấy máu họ ngay trước khi tắt thở, lấy cho Thiên Tầm uống.
Dù sao đều là người sắp chết, nên không tính là hại họ.
Thiên Tầm mới đầu còn mâu thuẫn, nhưng sau lại không chịu nổi nhu cầu của đứa con trong bụng, uống máu của những người đó. Nhưng nàng lúc nào cũng nhắc nhở chính mình, nhớ kỹ mình đã làm gì, chôn những người ấy ven đường, sau đó lại nhiều người quá, không chôn hết được, nên cứ thế để lộ thiên.
Nàng ngồi trong núi xác chết ấy, chính mình cũng như dầu hết đèn tắt, hấp hối. Nhóm hồ ly tinh vẫn không hề bỏ nàng, vẫn vây quanh bên người nàng, dùng thân thể của mình làm ấm cho nàng.

Khi Bạch Tử Họa bỗng nhiên xuất hiện, mười ba hồ ly tinh ấy đều trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, trên đời này quả thực có người như vậy sao?
Áo bào trắng khẽ bay theo gió, dung mạo như trăng như sao, đạm mạc như nước, siêu phàm thoát tục, đôi mắt giống như nhìn thấu hết thảy, giống như thế giới này đều ở trong mắt hắn. Mỗi một cử chỉ tựa như thần khiến người ta chỉ muốn cúi đầu.
Thiên Tầm đương nhiên cũng nhìn thấy hắn, nhưng nàng đọc ra từ trong đôi mắt ấy sự không hài lòng mà hắn dành cho nàng.
Bạch Tử Họa đứng cách bọn họ mấy chục mét, chậm rãi đi tới, đôi giày trắng không dính chút bùn đất nào.
Cho dù chưa đến gần, nhóm hồ ly tinh cũng cảm thấy có sát ý. Các nàng khẩn trương đến mức lông đều dựng thẳng, nhưng lại nhớ đến Thiên Tầm nên không chịu rời đi.
Thiên Tầm biết, người của tiên môn sẽ không lưu tình với yêu ma.
Nhìn thấy Bạch Tử Họa như vậy, chỉ sợ các nàng thật sự có nguy hiểm, mà chính mình lại không bảo vệ được các nàng. Nàng nhanh chóng thấp giọng khuyên các nàng tạm thời rời đi. Nàng nói đó là sư phụ của mình, đừng lo.
A, đó là sư phụ mà Thiên Tầm không ngừng nghĩ đến, nhóm hồ ly tinh chỉ nói không sao là tốt rồi nhanh chóng rời đi. Bạch Tử Họa tỏa sát khí, các nàng chỉ muốn trốn càng xa càng tốt.
Bạch Tử Họa đi đến trước mặt Thiên Tầm, Thiên Tầm lại không còn dũng khí ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hắn nhất định là căm hận, quả nhiên mình làm hắn thất vọng rồi.
“Tiểu Thiên, theo vi sư đến Nguyệt Lượng Cung, thỉnh tội với mẫu thân ngươi. Để nàng ấy tha thứ con đã, rồi nói chuyện sau.”
Thiên Tầm thấy ngoài ý muốn, Bạch Tử Họa chỉ nói thế thôi sao, muốn cười mà lại không hiểu, hỏi ngược lại: “Thỉnh tội? Ta có tội gì?”
“Con giết mẹ, đây là đại nghịch bất đạo. Hiện giờ chỉ cần cầu xin tha thứ, có lẽ máu mủ tình thâm, nàng ấy sẽ tha thứ cho con.”
“Không thể nào.” Thiên Tầm trả lời cực kỳ rõ ràng.

Bạch Tử Họa lại nghiêm túc hơn. Đứa trẻ này, đúng là đã nhập ma đạo, tâm tính hoàn toàn biến mất sao. Hắn phải cứu nàng, không lẽ nàng lại hoàn toàn không hiểu nỗi khổ tâm của hắn?
“Được, cho dù nàng ta chịu tha thứ ta, rồi sau đó thì sao? Bảo ta giết con mình, tiếp tục giả vờ hồ đồ. Biết rõ sư phụ không muốn ta, lại cứ coi như không biết sao?”
Cảm xúc của Thiên Tầm không ổn định làm động thai, nàng đau khổ cuộn mình lên.
Gần đây thai càng ngày càng cử động mạnh, sắp sinh rồi sao.
Thật khó chịu, thân mình thật khó chịu, trong lòng cũng thật khó chịu, nàng rốt cuộc đang kiên trì cái gì chứ?
Làm theo lời Bạch Tử Họa, nhận sai với Bạch Liên là xong, sau đó bỏ đứa con trong bụng, tiếp tục hồ đồ sống sót, lúc trước chẳng phải vẫn như thế sao?
Nhưng nàng không làm được, bởi vì biết sự đau đớn khi bị mẫu thân vứt bỏ, cho nên không muốn vứt bỏ con mình. Bởi vì biết người ta thật sự không muốn mình, cho nên phải làm theo ý hắn sao!
Hắn bảo nàng nên lựa chọn như thế nào đây? Thật đau lòng, chỉ mong có thể sớm giải thoát.
“Sư phụ… Tiểu Thiên thật sự khó chịu đau khổ quá, sư phụ giúp con…”
Bạch Tử Họa nhìn nàng đau khổ khó chịu như thế, hắn cúi xuống, lọn tóc đen nhánh tản xuống gương mặt nàng.
Vươn tay nâng đầu nàng lên, tay kia của hắn khẽ lau nước mắt trên gương mặt Thiên Tầm.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt từ bi mà không đành lòng.

Tiểu Thiên, tội gì phải chấp niệm như thế. Con không biết chấp niệm này chỉ hại chính con, khiến con vạn kiếp bất phục sao?
Nhìn thấy Bạch Tử Họa không đành lòng, nước mắt Thiên Tầm liên tục rớt xuống. Trong lòng hắn quả thực vẫn có mình sao?
Đủ rồi, chỉ cần như thế là đủ, con biết người từ bi không đành lòng xuống tay. Con sẽ giúp người đưa ra quyết định vậy.
Thiên Tầm cắn chặt môi, hạ quyết tâm, cố ý nói ra lời nói tuyệt tình: “Con hận sư phụ… Nếu không phải người giam con ở Vân Sơn nhiều năm… Con đã sớm biết được mình nên ở địa phủ, đâu phải chịu cảnh chờ đợi vô vọng không lối thoát…
Con hận người, chần chừ, do dự… Nếu cuộc đời này con chưa bao giờ gặp người, thì sao lại bị đẩy vào đường cùng…
Phải, con muốn giết mẫu thân của mình… Nhiều thi thể này đều là con giết… Con uống máu bọn họ… Con thích ăn thịt người…
Những hồ ly tinh ấy đều là bạn của con, họ dạy con làm thế nào để tán tỉnh nam nhân…
Con không làm đứa trẻ đơn thuần dưới gối, không làm bóng dáng của người khác… Con chính là con, không phải vì người mà sống…”
Nàng hận hắn sao? Quả thực như thế sao? Tất cả những gì hôm nay đều là một tay hắn gây ra sao? Quả thật là tư tâm của hắn hại cả đời nàng sao?
Thai càng ngày càng máy thai, dấu hiệu sắp sinh. Thiên Tầm khó chịu đến mức chỉ mong được chết.
“Ha hả, bảo bối phải đi ra đâu… Con lập tức có thể hoàn toàn thay thế Tiểu Cốt… Sư phụ thật tốt, không bỏ được con lại bỏ được Tiểu Cốt…”
Bạch Tử Họa trong đầu trống rỗng, theo Thiên Tầm miệng phun ra Tiểu Cốt hai chữ giống cảnh tỉnh. Chỉ làm cho hắn cảm thấy trước măt như muốn tối sầm còn tay chân thì lạnh lẽo.
Đúng rồi, Tiểu Cốt, người hắn yêu nhất, hắn thế nhưng đã quên! Hắn như thế nào có thể quên nàng?!
Bàn tay dứt khoát chạm vào lồng ngực của Thiên Tầm. Đầu ngón tay như muốn bỏng rát. Để giảm bớt đau đớn, bàn tay kia nhanh chóng lấy ra trái tim khỏi thân thể của chủ nhân.
Còn sống thật tốt, cho dù là thống khổ cũng làm cho người ta không muốn từ bỏ. Thì ra khi sắp chết, người ta mới biết được còn sống là điều đáng quý, mới biết trân trọng cuộc sống này hơn.

Ngay tại khoảnh khắc đan xen giữa sống hay chết, Thiên Tầm đột nhiên nghĩ tới.
Tru tiên trụ mười bảy cái mất hồn đinh, Tuyệt Vọng kiếm một trăm linh một kiếm, Trường Lưu đáy biển mười sáu năm, nước song Tuyệt Tình hủy dung, hoang dã tìm sống trong chết, Đường Bảo chết…
Trí nhớ giống tia sáng giống nhau chiếu nhập trong óc, của nàng ánh mắt mờ đi một chút, rất nhanh rồi vụt tắt.
Bạch Tử Họa ngẩn ra, hắn tựa hồ nhận ra được điều gì.
Nhưng là quá nhanh, rất nhanh cho nên cái gì cũng không kịp nhận ra. Cô gái trước mắt hắn đã muốn mất đi sinh mệnh, đôi mắt to ấy đã mất đi ánh sáng.
Nàng đã muốn chết.
Trong tay hắn trái tim kia đang tỏa ra ánh sang mờ nhạt. Máu tươi đầm đìa. Hắn biết, hồn phách của Tiểu Cốt đang ở bên trong.
Đông Phương từng nói trước lúc trái tim ngừng đập phải đem nó đưa vào khư đỉnh. Hắn ở Dị Hủ Các sẽ chờ.
Trên bầu trời một đám mây đen kéo đến, tiếng sấm cuồn cuộn, hạt mưa không ngừng rả rích.
Một người áo trắng hơn tuyết bên cạnh lại nằm một cô gái mang bụng lớn vừa chết. Hai người đều dính đầy màu đỏ tưoi của máu, hình ảnh tàn khốc mà đẹp lạ lùng.
Bạch Tử Họa nhẹ quơ tay, một cái kết giới trong suốt như lồng thủy tinh bảo vệ cơ thể của Thiên Tầm, thay nàng chắn những giọt mưa nặng hạt đang rơi xuống. Còn hắn thì chẳng bận tâm đến việc cả người mình ướt đẫm mà cầm trái tim hướng chân trời biến mất.
Con tự đẩy chính mình vào tuyệt cảnh, ta giúp con lấy đi tim của mình. Là chết đi cũng là sống lại. Từ nay tất cả buồn đau của con sẽ qua đi. Chỉ cần con hạnh phúc là đủ rồi.
Sư phụ, sẽ luôn ầm thầm dõi theo con.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play