Thiên Tầm tỉnh lại, giật mình mở to hai mắt, không biết có phải nàng đang mơ hay không, nơi này chính là Vân Sơn mà ?
Nàng chậm rãi vịn vào mép giường ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh, đúng rồi, đây là Vân Sơn, đây là phòng ngủ của nàng. Tất cả kí ức như ùa về. Đã rời khỏi nơi này lâu như vậy rồi, hôm nay còn có thể trở về sao ?
Nàng cố gắng chống đỡ đứng dậy, di chuyển chậm chậm tới cửa, nhìn thấy thân ảnh đang đứng dưới gốc cây hoa đào, hoa bay đầy trời, cơ hồ cả người vô lực muốn ngã xuống, sư phụ !
Vẫn là áo bào trắng như tuyết không vương một hạt bụi trần, vạn năm không thay đổi, ba ngàn mặc phát như bộc trút xuống, hoa đào rực rỡ cùng mây hồng trên cao như cảnh mộng ảo càng khiến cho bóng lưng của người ấy giống như một bức tranh thơ.
Một cảnh này khiến cho hồn Thiên Tầm như bay vào mộng ảo, dục đoạn nan đoạn nhân !

Vô số lần Thiên Tầm đã mơ thấy mình trở về Vân Sơn, nhưng có nhiều chuyện xảy ra như vậy nàng nghĩ rằng đây sẽ mãi chỉ là một giấc mơ không bao giờ có thật. Nàng như một đứa trẻ bướng bỉnh tự động bỏ đi để chơi đùa tự do rồi bây giờ lại trở về nhà, nơi ấm áp này, vĩnh viễn nàng không bao giờ quên được.
Thiên Tầm chống tay trên khung cửa, bất giác hai mắt đẫm lệ mông lung, nàng đã về nhà rồi sao, lại được trở về bên người sư phụ rồi sao ?
“Sư phụ…”
Nàng muốn kêu to một tiếng nhưng âm thanh lại nhỏ bé đến không thể nghe thấy, chỉ như phảng phất trong lồng ngực, miệng cũng không thể hé ra.
Nhưng mà người lại có thể nghe được, quay lưng lại, diện mạo vẫn tuyệt thế thoát tục như thế, nhìn đứa bé từng ngày lớn lên bên cạnh mình. Hắn đi đến trước mặt nàng, vươn tay đỡ lấy bả vai mềm yếu của nàng để nàng không ngã xuống.
“Con tỉnh rồi à, độc vừa được giải, cả người vẫn còn yếu, đừng đứng ở cửa kẻo trúng gió, ta dìu con về phòng”
Vẫn là ngữ khí nhàn nhạt quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ. Thiên Tầm nghe những lời nói đó, trong lòng như gió xuân, như có ánh nắng tươi sáng rọi vào, tất cả ủy khuất trước đây đều như tan thành mây khói, theo gió bay đi hết. Thế này đã đủ rồi.
Bạch Tử Họa đỡ Thiên Tầm ngồi lên giường, cầm lấy chén thuốc đặt trên bàn cạnh giường, tự mình đút nàng uống.
Hành động đó khiến Thiên Tầm ngây ngốc cả người, trong đôi mắt Bạch Tử Họa không nhìn ra có tình ý gì. Thiên Tầm si ngốc nhìn hắn, Bạch Tử Họa cũng không né tránh, hai người bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, không khí xung quanh đều trở nên ngọt ngào.

Đột nhiên nhớ tới đêm đó triền miên với nhau, nhất thời mặt Thiên Tầm đỏ lên như lửa cháy. Tuy lúc rời đi Bạch Tử Họa hoàn toàn không biết đó là nàng nhưng bây giờ dung mạo hắn đã hoàn toàn khôi phục, năng lực yêu thần đã nằm trong người hắn, nếu không phải nàng truyền cho hắn thì có thể là ai ?
Cảm xúc nhất thời kích động, Thiên Tầm bị sặc thuốc, ho khan đứng lên. Bạch Tử Họa vội vỗ nhẹ vào lưng nàng lại thấy đột nhiên thần sắc nàng thay đổi, hắn vẫn không thay đổi sắc mặt, nhẹ nhàng nói : “Vẫn chưa thấy thoải mái sao, con hãy nằm xuống nghỉ đi.”
Thiên Tầm nằm xuống, Bạch Tử Họa rời đi để lại nàng một mình trong phòng. Nàng không thể ngủ được, trong lòng lúc này có ngàn cảm xúc, cũng có vạn phần ngọt ngào. Cái gì mà năng lực yêu thần, cái gì mà minh vương quỷ chủ, nàng không muốn quan tâm đến những thứ đó. Thế giới của nàng mãi mãi chỉ có một người là Bạch Tử Họa mà thôi.
Ngày ấy Bạch Tử Họa tỉnh lại, phát hiện dung mạo của mình đã khôi phục hoàn toàn, lại thêm có một năng lực mạnh mẽ xuất hiện trong người hắn. Hắn liền biết rõ là Thiên Tầm đã đem năng lực yêu thần cho hắn. Ngày ấy, hắn cứ mộng mị cho rằng đó chính là Tiểu Cốt nhưng không ngờ lại là Thiên Tầm.
Bạch Tử Họa tự mình hiểu rõ, Thiên Tầm cũng không phải là Tiểu Cốt. Lúc hắn biết hồn phách của Tiểu Cốt nằm trong cơ thê Thiên Tầm, hắn đã phân vân rất nhiều, ngay cả một người có tu vi cao như hắn, cho một chữ tình cũng là không thể không nề hà.
Sau khi tỉnh lại, Bạch Tử Họa phát hiện Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc đều không có ở Trường Lưu, tiểu đệ tử canh giữ ở cửa nói cho hắn biết Thế tôn và Nho tôn đã mang theo tất cả đệ tử tiên môn đi đến Minh giới để vây sát Thiên Tầm.

Hắn nghe xong bỗng cảm thấy cả người căng thẳng, nhanh chóng đuổi theo tới La sát hải thì nhìn thấy Thiên Tầm đơn độc bị vây trong thiên la võng.
Ngân quang trong tay hắn chợt lóe lên, một phát chặt đứt tiên khí thiên la võng. Thân thể Thiên Tầm mảnh mai ngã quỵ muốn rơi xuống biển, hắn vội vàng bay tới ôm lấy cổ nàng.
Trước mặt chúng tiên, hắn lang lãng nói : “Nàng là đệ tử của Bạch Tử Họa ta, không ai được phép thương tổn nàng, nếu nàng có làm gì không đúng, thân là sư phụ ta sẽ tự mình quản giáo.”
Nói xong Bạch Tử Họa lập tức bế Thiên Tầm rời đi, để lại mọi người cảm thấy không cam lòng nhưng cũng không thể phản bác lại. Tôn thượng đã nói đó là đệ tử của người, vậy thì ai có thể làm khó được nàng đây ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play