Thiên Tầm ngồi yên trên giường, trong lòng cảm thấy bất lực vô cùng. Sao lại thế này, không cứu người được, đã thế còn để mình bị kéo vào đây. Quỷ vương nói hắn là cha nàng, bình thường theo lý khi tìm được cha thì sẽ rất vui vẻ nhưng nàng không ngờ cha mình lại là người lợi hại thế này. Nhưng sao nàng lại không thấy cao hứng trong lòng chút nào?
Lúc này nàng cảm thấy địa phủ không còn kinh khủng như lúc nàng mới tới nữa, nhưng nàng vẫn không thích chỗ này, trong lòng vẫn bài xích. Nàng vẫn thích Vân Sơn hơn.
Ám Chấp sắp xếp để nàng ở trong đền phía sau quỷ vương điện, tuy nơi này không kinh khủng như quỷ vương điện nhưng Thiên Tầm vẫn cảm thấy nơi đây thật âm u. Vốn dĩ trong phòng, từ giường đến bàn ghế đều được làm từ xương cốt, Thiên Tầm cực kỳ bài xích nên Ám Chấp đều giúp nàng đổi thành đồ vật làm từ đá. Nhìn ánh mắt bất đắc dĩ của Ám Chấp thì biết, với thân phận quỷ vương, nơi này sao xứng với chủ nhân chứ.
Thiên Tầm lắc lư cái đầu nhỏ, làm sao bây giờ làm sao giờ, nàng thật sự không muốn ở lại đây đâu. A, có cách rồi!

Hơi húng hắng cổ họng một chút, Thiên Tầm hô lớn: "Người đâu, mau tới đây!" Ám Chấp đang đứng chờ ở cửa, nghe tiếng gọi liền đi vào, hắn được Quỷ Tiêu mệnh lệnh để chuyên chiếu cố Thiên Tầm: "Công chúa, ngài có chuyện gì sai bảo ạ?"
"Chuyện này, tuy là phụ vương muốn ta từ đây ở lại đây, nhưng dù sao ta cũng phải gặp sư phụ để cáo biệt, để tránh thất lễ. Ngoài ra, vì không để sư phụ phải lo lắng cho ta mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi giúp ta hỏi phụ vương xem ta có thể quay lại Trường Lưu một chuyến, sau khi mọi chuyện được giải quyết thỏa đáng, ta sẽ trở về" .
Ám Chấp không biết tính toán trong lòng nàng nên "Vâng" một tiếng rồi rời khỏi. Một lúc sau thì quay lại bẩm: "Bệ hạ nói, công chúa có thể quay lại Trường Lưu một chuyến. Dù sao công chúa cũng được sư phụ giáo dưỡng nhiều năm, giờ tìm được gia đình, cáo biệt sư phụ cũng là chuyện nên làm. Bệ hạ sợ trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên gọi thuộc hạ bồi công chúa đến, cũng là để bảo vệ an toàn cho công chúa."
"Vậy lúc nào chúng ta đi?"
"Công chúa muốn đi lúc nào chúng ta đi lúc đó."
"Vậy thì đi liền đi" Thiên Tầm ngồi bật dậy khỏi giường, nắm áo Ám Chấp.
Ám Chấp cùng Thiên Tầm cưỡi mây đen có thể đi ngàn dặm nên chưa đến nửa ngày đã về đến Trường Lưu.

Lúc đến, Thiên Tầm lo việc nàng cứ xuất hiện thế này thì sẽ gây chú ý nên chỉ đến chỗ cách Trường Lưu khoảng một dặm thì yêu cầu đi bộ. Ám Chấp đồng ý, thậm chí còn biến thành tạo thành khác, mặc trường bào thâm lam viền mây, bên hông đeo một khối ngọc bội hình đầu hổ, lông mày như kiếm đôi mắt tuấn lãng, trông rất phong độ, ngọc thụ lâm phong.
Thiên Tầm rất vui vẻ, nghĩ một lát nữa có thể gặp được Bạch Tử Họa thì nhất định phải ra hiệu để sư phụ giữ nàng ở lại Trường Lưu, lí do là học nghệ chưa tinh, không thể tùy tiện xuất sư, dù sao chỉ cần đừng để nàng phải quay lại địa phủ là được.
Nàng hưng phấn mà đi, đột nhiên cảm thấy như có điện đánh lên. Thử thêm lần nữa, nửa bước cũng không đi được. Sao lại như vậy? Thiên Tầm nhìn Ám Chấp, cứ nghĩ hắn sẽ giải thích gì đó nhưng hắn cũng không biết gì.
Nàng không vào được Trường Lưu !
Thiên Tầm bị kết giới bảo vệ bên ngoài Trường Lưu cản một lúc sau mới nhận ra sự thật này. Tại sao nàng chỉ mới đi địa phủ một chuyến mà giờ lại không vào Trường Lưu được nữa?

Nhất định là có kẻ giở trò! Thên Tầm tức giận nhìn Ám Chấp nhưng hắn chỉ cung kính cúi đầu.
Làm sao bây giờ, không được gặp sư phụ, Thiên Tầm đang muốn khóc thì trên trời bỗng một bóng trắng xuất hiện, lẳng lặng đứng gần chỗ họ. Thiên Tầm nhìn rõ người tới, cảm thấy hoa đào xung quanh lập tức trở nên sáng, ánh mặt trời cũng chói chang, hình bóng ấy trong mưa hoa đào chậm rãi bước đến trước mặt Thiên Tầm.
Sư phụ!
Khi nhìn thấy Bạch Tử Họa, uất ức, buồn khổ trong lòng Thiên Tầm giờ đều tan biến, nàng không quản lễ tiết gì liền chạy đến ôm lấy Bạch Tử Họa, chỉ muốn ôm hắn không muốn buông ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play