Liên Thảo đi theo vị cung nữ đó khá lâu mà vẫn chưa thấy điểm dừng, trong lòng thoáng sinh nghi:
– Ngươi ở cung nào?
– Dạ nô tì ở cung Thiên Điện (vị cung nữ vừa đi nhanh vừa cúi mặt)
– Cung Thiên Điện sao ta chưa bao giờ nhìn thấy ngươi? (lén quan sát nét mặt của vị cung nữ đó)
– Dạ, nô tì mới đến.
– Mới đến sao?(dừng bước) Ta không muốn đi nữa ngươi tới kêu vương đến gặp ta, ta ở cung Như Hoa chờ ngài (quay bước trở lại)
Vị cung nữ vội vàng chạy đến ngăn bước đi của Liên Thảo vội nói:
– Nương nương đừng quay về nếu không … nếu không ma vương sẽ trách phạt nô tì.
– Ngươi cứ đến nói ta không khoẻ muốn vương đến gặp ta thì vương chẳng có lí do gì trách phạt ngươi cả.
– Nhưng … nhưng … (bối rối)
– Đủ rồi, ta không muốn đi nữa.
Gắt lời lắp bắp của vị cung nữ ấy, Liên Thảo nhanh chóng bước đi trở về chỉ là cô chưa đi được vài bước thì đằng sau đã có người gọi lại:
– Ma hậu xin dừng bước.
Nghe thấy vậy cô bình tĩnh quay mặt lại nhìn, người xuất hiện là 1 lão nhân râu tóc bạc trắng. Nhẹ giọng cô hỏi lại:
– Là trưởng lão sai cung nữ này lừa ta đến đây?
– Không phải lừa mà là mời. Ma hậu có thể nghe ta nói vài điều được không?
– Ta…ta mệt rồi không muốn nghe gì hết có chuyện gì trưởng lão hãy đến gặp vương giải quyết.
Cô đối với lão nhân luôn nhất mực tôn trọng, lắng nghe chỉ dạy nhưng lần này linh tính mách bảo đừng nghe gì hết vì điều sắp nghe là những lời quá sức chịu đựng của cô.
– Ma hậu điều mà lão sắp nói liên quan tới cả sự sống còn của ma giới không lẽ nương nương không muốn nghe.
– Ta..ta cho dù ta có nghe cũng chẳng giải quyết được gì, ta nghĩ lão lên tìm vương bàn bạc mới đúng.
– Nhưng vận mệnh ma giới đang nằm trong tay ma hậu, không tìm ma hậu thì tìm ai.
– Sao có thể?
– Thai nhi trong bụng ma hậu là nghiệt thai, khi nó chào đời sẽ kéo theo 1 đại ác ma tỉnh dậy tàn phá ma giới, vậy theo ma hậu có liên quan tới ma hậu không? Lão cầu khẩn ma hậu vì ma giới cho hủy nghiệt thai.
– Không! Hài tử của ta không phải nghiệt thai, lão nói láo. Nếu các người không chấp thuận mẫu tử ta thì cũng không cần thêu dệt lên chuyện như vậy, nhảm nhí.(2 tay đặt ở bụng cô uất ức nói)
– Ma hậu xin hãy bình tĩnh nó thật là nghiệt thai không thể không bỏ.
– Ta không bỏ trừ khi ta chết. (cứng rắn nói)
– Ma hậu là nương nương ép lão.
Đại trưởng lão khí sắc thay đổi tiến lại nắm chặt cánh tay của cô biến mất khỏi đó, cho dù linh hồn tiêu tán lão cũng phải hủy bỏ bằng được nghiệt thai này. Lão biết quyết định lần này thập phần nguy hiểm nhưng lão đã từng hứa với cố ma vương bảo vệ ma giới dù chết cũng không từ nan. Chỉ là vì không muốn liên lụy đến những vị trưởng lão khác lên sự việc lần này 1 mình lão gánh chịu.
Lão đưa Liên Thảo đến 1 căn phòng trống cách xa thánh điện, lão phải giải quyết xong trước khi ma vương tìm tới.
– Ngươi muốn làm gì hài tử của ta mau thả ta ra?
– Ma hậu hài tử của người là nghiệt thai không thể không bỏ, đắc tội. Xuân Đào!
Vị cung nữ đưa Liên Thảo đến đây nhanh chóng xuất hiện trên tay cầm chén thuốc Tử Hài Dược 1 loại thuốc hủy thai cực mạnh.
– Trưởng lão Tử Hài Dược đây ạ, (kính cẩn dâng lên)
– Được rồi ngươi mau đến giữ chặt ma hậu.
– Dạ, nương nương đắc tội.
Dứt lời Xuân Đào tiến đến cầm 2 tay Liên Thảo bẻ lại phía sau giữ chặt người không cho giãy giụa. Đại trưởng lão cầm chén dược phá thai lại gần.
– Các ngươi muốn làm gì? Không được hại hài tử của ta, huhu Vân Phong, Vân Phong mau đến cứu hài tử của chúng ta…ưm…ưm
Mặc cho cô gào khóc thảm thiết hay nghiến răng thật chặt cũng bị lão dùng lực mở ra bằng được.
Nước mắt không ngừng chảy dài, Bảo Bối của mẹ, mẹ không thể bảo vệ được con, mẹ thật có lỗi.
Trong bụng thai nhi mở mắt, ánh mắt đỏ tràn đầy lãnh huyết tàn độc. Trong trí nhớ 1 câu nói tràn về:
” Vương! Thần thϊếp cầu xin ngài đừng gϊếŧ hài tử của thϊếp, nó không phải nghiệt tử mà. AAAAAA”
Ngay lúc chén thuốc đặt lên miệng Liên Thảo thì 1 đạo hào quang ánh đỏ như huyết từ người cô phát ra đánh bật lão và Xuân Đào về 2 hướng khác nhau, đập vào tường mà ngã nhào ra.