Ngước lên nhìn ông ta với ánh mắt khẩn cầu, không chỉ năm người kia mệt lả mà chính cô cũng muốn đứt hơi tới nơi. Cô mệt nhọc nói:

– Cho tôi ở lại đêm nay thôi, một đêm thôi, bác sĩ.

Khẽ thở dài, ông thật sự khó hiểu, năm lần bảy lượt cô gái này đều đòi ở lại viện đêm nay để làm gì. Chẳng lẽ cô ngốc đến nỗi không biết, ở lại thêm một đêm là cô sẽ phải trả thêm tiền viện phí. Haiz, nếu cô đã quyết như thế thì ông cũng không ngăn cản nữa..

– Được rồi, nếu cô muốn như thế thì cứ theo ý cô đi. Nhưng nội chỉ đêm nay thôi, sáng mai bắt buộc cô phải xuất viện. Cô hãy hiểu cho chúng tôi vì thời điểm này bệnh nhân nhập viện rất nhiều mà bệnh viện thì đang quá tải vì thế…

Liên Thảo mừng rỡ vội cướp lời.

– Tôi biết, tôi biết, cám ơn bác sĩ rất nhiều.

Trước khi rời khỏi cô vẫn không quên cúi người xuống cảm ơn bác sĩ lần nữa. Trên đường quay lại phòng, khi ôm đứa bé đi ngang qua một phòng bệnh gần đó, tiếng của một phụ nữ oang oang vang lên:

– Cục cưng của mẹ bú nữa đi con. Bú đi mẹ thương.

Liên Thảo theo phản xạ nhìn vào. Bên trong phòng bệnh khá rộng, bốn giường bệnh được đặt song song ở hai hướng đối diện nhau. Người vừa lên tiếng là một thai phụ khá béo độ khoảng ngoài 40 tuổi. Da mặt xạm vì nắng gió. Bà ta đang cố ép mặt đứa con vào bầu vú căng lớn tràn đầy sữa. Đứa bé luôn miệng gào khóc vì hành động cho con bú của bà ta hơi bạo lực. Chẳng ai dám góp ý. Ngoài cửa, cả Liên Thảo với đứa bé trên tay đều hướng ánh nhìn vào hai bầu ngực căng tròn xệ xuống. Ngực bà ta nhiều sữa đến mức sữa chảy thành dòng, dẫu cho có lấy khăn thấm thế nào cũng không xuể.

“Sữa…sữa…sữa…sữa..” Tiếng đứa bé gào khóc trên tay cô. Thấy vậy, Liên Thảo liền dỗ nó dù trông cô khá vụng về.

” Bé ngoan, đừng khóc nữa nào! Để mẹ lấy nước cho cưng uống nha. Ngoan! Ngoan” Nhưng mà càng dỗ, đứa bé khóc càng dữ hơn. Mọi người trong phòng đều chỉ trỏ vào cô “mau cho con bú đi” “còn đứng đó làm gì, đứa nhỏ đói quá rồi” “trời ơi! Cô làm mẹ kiểu gì vậy…xxzzooyy..” Có ai hiểu nỗi lòng cho cô đây. Không phải là cô muốn nó nhịn mà là cô làm gì có sữa chứ? Cô đang lúng túng không biết phải trả lời thế nào thì tiếng của bà ta vang lên:

– Cô kia, nếu cô không cho con cô bú được thì bế vào đây, tôi cho nó bú.

Như gặp được cứu tinh, cô mừng rỡ đáp.

– Cám ơn chị, chị thật tốt bụng.

Liên Thảo nhanh chóng bế đứa bé lại gần đưa cho bà ta. Trong lòng vô cùng cảm kích.

Đưa tay đón lấy đứa bé, khuôn mặt bà ta liền biến sắc. Bà ta thật không dám tin vào mắt mình. Đứa bé rất đẹp, đẹp như một thiên thần. Làn da trắng mịn như tuyết, đôi mắt phượng đen láy như ngọc tuyền. Vẻ đẹp như vậy có lẽ chỉ xuất hiện ở trong tranh mà thôi. Chỉ là…trước vẻ đẹp tuyệt mỹ đó, lòng đố kị của bà ta không ngừng trỗi dậy. Tại sao ư? Bởi đứa bé này với con trai cục cưng của bà ta thật sự là hai mảng đối lập. Đứa bé càng tuyệt mỹ bao nhiêu thì cục cưng của bà ta càng xấu tệ bấy nhiêu. Quả thật không sai, độc nhất là lòng dạ đàn bà, mà lòng đố kị còn đáng sợ hơn. Bà ta thật muốn dùng bầu ngực căng tròn vĩ đại này làm đứa bé ngạt thở cho đến chết. Đúng vậy, đứa bé phải chết. Nó phải chết bởi vì nó quá đẹp.

Ôm đứa bé vào lòng, bà ta khẽ quay người về phía bức tường, bà ta lo sợ sẽ có ai đó vô tình bắt gặp hay phát hiện ra ý đồ độc ác ấy. Đôi mắt đầy dã tâm của ả nhìn như muốn xâu xé đứa bé ngay lập tức. Bà ta nhanh chóng ép đứa bé thật mạnh vào bầu ngực của mình. Chỉ là bà ta chưa kịp vui mừng thì:

” AAAAAA…. NGỰC CỦA TÔI…NGỰC CỦA TÔI..”

Tiếng của bà ta vang lên đầy kinh hãi, làm trấn động cả bệnh viện. Tất cả mọi người đều dồn ánh nhìn lên người bà ta. Và quả thật, cảnh tượng trước mặt vô cùng kinh hãi. Chỉ mới vừa nãy thôi, hai bầu ngực căng tròn mới thật vĩ đại làm sao thì giờ…thì giờ…xẹp nép, phẳng lì như sân bay. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Ngay trong lúc mọi người và bà ta đang vô cùng hoảng loạn thì một bóng người lao nhanh như gió tiến tới đoạt đứa bé trong tay bà ta và loáng cái chỉ còn lại tiếng cánh cửa đập mạnh vào tường. Có lẽ là bị người đó đẩy ra quá mạnh.

AAAAAAA… ĐÚNG LÀ GẶP QỦY MÀ.. BẮT MẸ CON NÓ LẠI CHO TAO… TAO SẼ GIẾT CHẾT MẸ CON NÓ… AAAAAAA… NGỰC CỦA TAO… MAU TRẢ LẠI CHO TAO” Tiếng bà ta lần nữa vang lên khắp bệnh viện. Thật may là lúc này cô và đứa bé đã nhanh chân chạy ra khỏi nơi đó. Nếu lúc đó không phải cô nhanh chóng nhận ra vấn đề sớm thì thật không thể tưởng tượng được cô và đứa bé sẽ thế nào nhưng chắc chắn là sẽ rất rất thê thảm. Vậy là cô chẳng cần tìm cơ hội chạy trốn trong đêm nữa mà đã thực hiện được ngay trong thoáng chốc. Quả thật sự việc diễn ra chẳng ai có thể ngờ được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play