*Cộp* *Cộp* *Cộp*
tiếng giày cao gót đang bước đi không ngừng vang lên trong toà nhà cao cấp… Phía trên, những chiếc đèn trần mập mờ sáng, thỉnh thoảng phát lên những tiếng *rè…rè*
Những tiếng động phát ra càng thêm qủy dị khi kim đồng hồ đã điểm sang 0h sáng, không gian vắng ngắt lạnh lẽo…
*Cộp* *Cộp* *Cộp* tiếng giày tiếp tục bước đi đến căn phòng cuối tầng 5. Từ khe cửa đóng hờ ánh sáng mờ mờ hắt ra, tiếng đánh máy không ngừng vang lên nhẹ nhàng.
*Cạch* cửa phòng bị người mở ra, cái bóng đen đó đi dần đến phía cô gái đang tập trung nhìn vào cái máy tính trước mặt, bàn tay không ngừng gõ bàn phím. Hình như có vẻ ngoài cái máy tính trước mặt, cô không hề để tâm những gì đang xảy ra.
– LIÊN THẢO
Hoá ra người đến là một cô gái khá xinh đẹp, đập mạnh hai tay vào bả vai cô gái đang gõ máy mà hét toáng lên..
Không hề giật mình hoảng sợ, Liên Thảo đưa tay gỡ xuống cặp kính to bản đang đeo xuống để lộ ra khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Cô khẽ quay mặt sang phải, nhăn lại hỏi:
– Ngân Ngân, lần sau bạn có thể đừng hét toáng tên mình như thế không?
Cô gái tên Ngân Ngân khẽ chun mũi ngồi xuống bên cạnh chống cằm hỏi:
– Liên Thảo à, đã hơn 12h sáng rồi đó, bạn không định tắt máy về phòng nghỉ sao?
– 12h rồi không phải chỉ mới 9h30p thôi sao?
Vừa nói cô vội lôi chiếc đồng hồ cũ kĩ trong túi xách ra xem, đồng hồ đúng là dừng lúc 9h30p chỉ là nó chết từ lúc nào cô cũng chẳng biết.
– Hơ! Cái đồng hồ này đúng là đồ giả chưa dùng mà đã hết pin…”thở dài ngao ngán…”
Ngân Ngân thấy vậy nhanh tay giật lấy chiếc đồng hồ đưa đến trước mặt Liên Thảo hét lên:
– Liên Thảo, bạn nhìn lại đi… Cái gì mà chưa dùng, nó mà không đến mười năm, tôi đập đầu vào cái máy tính này luôn…
Liên Thảo nghe tròn mắt, vội lấy thân mình bảo vệ cái máy, hét lên cảnh cáo:
– Ngân Ngân, cái máy tính này là công cụ kiếm tiền của tôi đó, muốn đập đầu thì ở đây bình hoa, tường nhà đều dùng được…
Hết cách nói với cô, Ngân Ngân thở dài nói:
– Được rồi, được rồi… Bạn lên thu dọn về nhà thôi, khuya rồi đó, đi đường đêm một mình rất nguy hiểm.
– Mình biết, bạn cứ về trước đi mình phải viết cho hoàn bộ truyện này để ngày mai gửi cho tổng biên tập. Ông ấy gia hạn đến ngày mai thôi…
Không tranh cãi với cô bạn thân nữa, cô đeo lại cặp kính tiếp tục cúi xuống gõ máy.
Giương mắt nhìn cô nãy giờ, Ngân Ngân vô thức nói:
– Liên Thảo à, thật ra bạn rất đẹp, lại không bị cận, tại sao lại đeo lên đôi mắt cặp kính xấu xí đó vậy?
– Mình không biết, nhưng chắc chắn rằng đeo lên nó mình sẽ an bình hơn.
Cô khẽ dừng lại chút, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh ả chị họ không ngừng tìm mọi cách gây khó dễ với cô cũng chỉ bởi khuôn mặt xinh đẹp này.
– Vậy sao? *lơ đãng hỏi* À, mà lần này nội dung bộ truyện của tác giả Cổ Kỳ Ái là gì đây? Chắc lại không phải tình cảm đau lòng của anh nhà nghèo với nàng tiểu thư nhà giàu nữa chứ?
– Không phải, *tiếp tục đánh máy*
– Thật hả? Vậy thì may quá, nói thật đọc mấy truyện sến súa của bạn mà mình sởn gai ốc đó… Mình thấy dạo này giới trẻ rất chuộng những bộ tiểu thuyết giả tưởng, yêu tinh yêu quái…
– Cái đó gọi là Huyền huyễn…
– Đúng vậy, là huyền huyễn… Liên Thảo à bạn hãy viết một bộ truyện như vậy đánh đấm, xuất chưởng thật hay vào, biết đâu ông tổng biên tập đó thấy vậy trả thêm nhuận bút cho bạn thì sao?
– Mình thật không biết nó có gì hay, toàn ảo tưởng, nào là ma qủy, phép thuật, tiên giới rồi ma giới, có thật sao. Trong khi truyện mình đời thực vậy thì không ai muốn đọc.
– Liên Thảo à, thật ra huyền huyễn hay lắm đó.
– Giờ đến bạn cũng vậy. Lão tổng biên tập đó lần này ép mình phải viết huyền huyễn, nếu mình cự tuyệt sẽ hủy hợp đồng với mình.
– Cái gì? Lão sao ép người như vậy được chứ? Nhưng bạn có viết không?
– Mình không đồng ý được sao. May là bộ truyện này tạo cho mình rất nhiều cảm xúc.
– Thế sao? Mà bạn định đặt tên là gì?
– Bộ huyền huyễn này của mình tên là…
Liên Thảo khẽ ngập ngừng, đưa mắt nhìn Ngân Ngân, nhẹ giọng thốt ra:
– Nhặt được yêu nghiệt ma vương…