Chap 30:
-Không!
-Tại sao vậy?_ Hắn dường như không chấp nhận câu trả lời này.
-Bởi vì tôi chưa biết một tý gì về anh, sao tôi phải đồng ý?
Hắn nhếch môi cười
-Tôi thích em thật lòng, thật lòng…
-Mars, à không, Henrold …
-Cứ gọi ta là Mars thoải mái nếu em muốn
-Mars, anh yêu tôi sao?
Tôi đưa ánh mắt long lanh đầy lạnh lùng nhìn hắn, tôi không thích những người giở trò đâu. Hắn không trả lời câu hỏi của tôi, bế thốc tôi lên.
-Tôi sẽ chứng minh cho em thấy để em hiểu rõ tôi hơn.
Hắn bế tôi qua khung cảnh nhà giam rùng rợn. Tôi sợ hãi bấu lấy áo hắn, tựa vào ngực hắn. Hắn dừng lại một cánh cửa sắt, thả tôi xuống, rút trong túi áo ra cái khăn bịt mắt của tôi lại.
-Anh làm cái gì vậy?
-Cảnh này em không nhìn được đâu !
“ Két…”
Cánh cửa mở ra, tôi ngửi thấy mùi và mùi tử khí rất nồng nặc, tôi nghe thấy tiếng rên
-Hư…hư…
Nghe thấy tiếng kim loại va chạm vào nhau.
“ Xẹt…”
-Jonathan? Anh định làm gì vậy?
Tiếng rên mỗi lúc càng to lên, nó như muốn hét rằng
-Carolyn! Carolyn!
-Jonathan?
-Á!!!_ Tôi nghe thấy tiếng la hét rất to
-Jonathan!
Tôi tức giận giựt cái khăn bịt mắt xuống nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
-C…C…Chris?
Đơ mãi một lúc tôi mới thốt lên, Chris đang ngồi trên cái ghế điện, bị cofngtay và còng chân và đâu đang bị xích gì đó
-Ô? Em biết hắn à?_ Miệng thì nói vậy nhưng có vẻ như Jonathan không ngạc nhiên cho lắm – Tôi thấy tên này lấm la lấm lét ngoài khách sạn nên đã lỡ tay…
Jonathan tỏ vẻ vô tội
-Chris?
Tôi quay sang anh ta, Chris đang bị bịt miệng nên chỉ lắc đầu. Jonathan quay sang nghiêng đầu khinh bỉ
-Hửm? Tại sao tôi nhớ đến chuyện cậu tìm hiểu khách sạn Carolyn ở để thực hiện hành vi đồi bại nhỉ? À, tiện thể tra tấn nữa.
-Cái gì!_ Tôi kinh ngạc, mở to mắt- Chris? Sao anh lại làm vậy? Anh bị cái gì, em chia tay anh thì em rất chán mối quan hệ của chúng ta
Hắn ta chán nản gạt cần gạt xuống, tia điện làm giật lấy Chris làm tên đó vùng vẫy như con vòi cố thoát khỏi ghế
-Jonathan…Henrold, dừng lại!
Trong đầu tôi chẳng còn ý nghĩa gì về cái tên Mars và Henrold. Hắn gạt cần gạt lên, tia điện dừng lại
Tôi chạy đến cởi chiếc bịt miệng ra cho tên đó, hỏi cho kỹ càng.
-Thật không Chris? Anh…định làm vậy với tôi sao?
-Anh…anh … không có ý đó…
-Vậy là sự thật _ Tôi đau lòng cúi gầm mặt xuống, bước lùi lại
-Carolyn! Carolyn! Khoan, anh yêu em mà, làm ơn, cứu anh ra đi
Lòng thù hận của tôi dần lớn lên, tôi dần dần lớn lên, tôi ngẩng mặt lên làm căn phòng chìm vào thời ký kỷ băng hà đến nỗi Jonathan cũng phải kinh ngạc
-Phải…
“ Xẹt…”
Jonathan không do dự, chán nản hạ cần gạt xuống, đi đến bên cạnh tôi, che mắt tôi lại.
-Không nên nhìn, nó có vẻ để bóng ma tâm lý dài dài đấy
-Jonathan, anh là đồ khốn!_ Tôi ré thầm
-Carolyn…_ Lời cuối của Chris hét lên
Cánh cửa phòng đóng lại, Jonathan nhìn tôi đắm đuối.
-Chỉ có tôi mới được hành hạ em, không ai được làm vậy cả.
Jonathan Henrold hay Mars hay gì cũng được, tặng cho tôi nụ hôn cuồng nhiệt của hắn.
Jonathan hôn xong, đưa tay vạch cổ áo tàn tạ của tôi xuống, dùng chiếc ranh nắng và cắn vào đó
-A… Jonathan…
Tôi ôm cổ hắn mà rên lên vì đau đớn.
Mars hay Henrold, đều đê tiện như nhau.
Jonathan giữ khuôn mặt tôi đối diện với khuôn mặt hắn.
-Tôi vốn dĩ đã mâu thuẫn như vậy rồi, Henrold là tôi, mà Mars cũng là tôi, chung quy lại đều yêu em cả.
Hắn lại tiếp tục cắn lấy cổ tôi, cứ thế mà thưởng thức nhấm nháp
-Jonathan, buông tôi ra_ Tôi giãy dụa trong lòng hắn
-Tôi không buông tay em ra đâu.
“ Tik tok thời gian đã hết
Trò chơi trốn tìm cũng phải có lúc kết thúc
Tik tok tôi tìm thấy bạn rồi
Tik tok và bây giờ bạn thuộc về tôi”
Tại một nơi nào đó chứa đựng chiếc gương thần sáng lên, nổi lửa hiện lên biểu tượng