Chap 19:
-Ngày mai tôi sẽ không có ở đây với em đâu!
Chiếc ly cà phê trên tay tôi khựng lại, hắn không có ở đây thì sao?
-Liên quan gì đến tôi?
-Chỉ là muốn khiến em quan tâm ấy mà, sau 2 đêm đêm rồi mà em vẫn chưa động lòng với tôi hả?_ Hắn có vẻ khá buồn khi thấy tôi không có gì để tâm đến hắn
-Im đi, chỉ như là tình một đêm thôi mà
Jonathan thở dài, dường như không mấy hứng thú lắm, hắn chống tay lên bàn nhìn về phía chỗ khác. Tôi sực nhớ là phải chữa bệnh cho hắn để ra khỏi đây
-John, được rồi, anh có thấy khó chịu chỗ nào không?
Có tiếng hiệu đèn xanh bật lên trên đầu hắn, hắn quỷ quyệt nói
-Cũng chịu gọi tôi là John rồi hả? Nghe thân mật quá, được rồi, ngoại trừ đêm có em, đêm nào tôi cũng không ngủ được
-Nghiêm túc đi, tôi đang giúp anh chữa bệnh đó._ Tôi lạnh lùng thốt ra những lời mà tôi nghĩ có phải tôi đã quá lạnh lùng không?
Jonathan ngồi thẳng dậy, bắt đầu nghiêm túc hơn
-Tôi không thể ngủ được, mỗi lần tôi ngủ là tôi sẽ gặp ác mộng
-Về cái gì, anh có thể nói rõ cho tôi được không?
-Tôi không biết, dường như chỉ là bóng tối và thấy tôi đang cầm con dao và giết người…
Kẻ giết người sợ cầm con dao giết người, hợp lý hóa không? Tôi lấy bút ra ghi chép những lời hắn nói, tôi giơ những tấm hình với hình thù màu đen kỳ dị ra
-Anh biết đây là gì không?
Jonathan nhìn chằm chằm vào nó, không chút cảm xúc trả lời
-Đó là hình tôi đang dùng mày chém đang chém đầu một người đàn ông béo
Ok, có vẻ là bị ám ảnh hơi nặng đấy. Tôi giơ tấm tiếp theo ra
-Đó là hình tôi đang móc mắt tên người lùn
Tôi có vẻ là hơi sờ sợ rồi, tôi giơ tấm thứ 3 ra,
-Tôi đang hôn em…
Được rồi, có vẻ kinh dị, khoan, anh ta nói gì?
-Jonathan, anh có thể nghiêm túc được trong 5p’ không?_ Lửa trong người tôi không ngừng đốt cháy tôi
-Xin lỗi, nhưng theo tôi thấy là vậy mà
Hắn chữa lại lỗi lầm của mình, tôi sắp xếp những hình trở nên gọn gàng cất vào túi xách.
-Có vẻ là tôi sẽ rất khó khăn để chữa cho anh hơn đấy
Tôi chảy mồ hôi với những lời hắn, tôi phải cố gắng chữa cho hắn để ra khỏi đây.
-Càng tốt, tôi sẽ có em bên cạnh tôi nhiều hơn được không?
-Đừng nhiều lời, tôi còn phải làm việc ở bệnh viện nữa!
Tôi im lặng, hắn ngày càng đang ngang nhiên hống hách không coi ai ra gì.
-Carolyn…_ Hắn bắt đầu hỏi để phá vỡ bầu không khí này
-Gì?
-Em muốn đi viện bảo tàng với tôi không?
Cả người tôi bắt đầu đỏ lên, đó có phải là mời đi hẹn hò không vậy? Và viện bảo tàng, chúa ơi, tôi rất thích viện bảo tàng.
-Được, nhưng không phải anh ghét ra khỏi khách sạn sao? _ Tôi kìm nén ngọn lửa nhảy nhót trong lòng tôi mà trả lời một cách vô tâm
-Không, chỗ này rất vắng, tôi muốn cho em biết cái này
Hắn đưa tay ra, tôi cầm tay hắn rời khỏi nhà hàng. Trước khách sạn đã có chiếc xe hơi đậu đó từ lúc nào rồi, chiếc này có vẻ như không khoa trương như chiếc khác, là chiếc Audi A7 Sportback màu đen nhưng không kém phần quyến rũ
-Tiểu thư, mời em_Hắn tốt bụng mở cửa xe ghế phụ mời tôi vào.
Hắn leo lên ghế tài xế khởi động xe, nhìn tôi ngồi bên cạnh xích dây belt
-Hãy để tôi lái, em đừng bận tâm
-Chẳng phải là anh đã 100 tuổi đúng không? Sao mà anh lại có nhiều kiểu xe đời mới vậy?
Hắn dường như muốn tôi đoán ra ý đồ của hắn
-Tôi là một người sưu tập xe, không phải là tôi không thể sử dụng đtdđ là tôi không biết chạy xe đâu.
Có lẽ là tôi chưa biết nhiều về hắn, nhưng tôi không bận tâm quan tâm đến hắn . Chiếc xe từ từ lăn bánh ra khỏi khách sạn với tài lái xe tuyệt vời của hắn.