Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, hoàng cung đang ngủ say tựa như tỉnh lại, khắp nơi sáng trưng.

Tiếng khua chiêng gõ trống, tất cả các thị vệ xuất hiện, ai cũng xuyên khôi giáp phát ra tiếng va chạm của binh khí, văng vẳng ở xa nghe như một khúc hát.

Bạch Tô ngay lập tức kéo khăn che mặt lên. Nhưng sao lại thế này? Nàng còn chưa hề làm gì, hoàng cung vừa mới im lặng sao giờ lại bùng nổ rồi?

“Mau! Bắt thích khách! Bắt thích khách!”.

Bạch Tô đứng lên, xoa eo nhỏ, đứng ở trên nóc nhà như hòa cùng bóng đêm thành một mảnh.

Mẹ nó, nàng còn chưa tới Dưỡng Tâm Điện để đâm cho hoàng đế kia một dao, bây giờ lại có người thực hiện trước nàng một bước?

Thật là buồn cười!

Nàng cảm thấy vô cùng bực mình.

Thích khách kia đi trước nàng một bước thì chẳng phải là tối nay nàng đã không còn cơ hội nữa sao?

Mẹ nó, làm nàng cứ thế lãng phí một buổi tối leo được lên nóc nhà, giờ lại nói nàng phải đi về!

[Tiểu tỷ tỷ, cảnh báo! Cảnh báo! Vai phản diện có nguy hiểm tính mạng, nhanh đi cứu hắn, nếu không nhiệm vụ của người liền bắt đầu lị từ đầu!]

Bạch Tô: “.........”

Hệ thống? Không phải chứ? Nhiệm vụ này còn bắt nàng phải cứu người?

Nói đùa chuyện gì vậy?



Bạch Tô kêu gào trong lòng xong mới giật mình phản ứng kịp, hóa ra kẻ ám sát hoàng đế tối hôm nay chính là hắn, tốt quá, thế mà hôm nay hắn còn vô cùng hiên ngang lẫm liệt nói cho nàng không được làm thế.

Nhưng buổi tối lại lén lút đi ám sát hoàng đế.

Quả nhiên lời nói của nam nhân không thể tin một câu nào, đều là chân lợn hết.

[Tiểu tỷ tỷ, ngươi đừng kêu gào nữa, nếu như ngươi không đi cứu hắn, ngươi thật sự trở lại từ đầu, à trở lại lúc ngươi ngã từ trên vách núi xuống nha!].

Bạch Tô: “.......”

Con mẹ nó, quá đáng sợ!

“Địa điểm đâu? Ngươi không cho ta địa điểm, làm sao ta biết hắn ở đâu mà cứu?”.

Hệ thống nói địa điểm cho nàng, nhìn tiểu tỷ tỷ lòng hoang mang rối loạn mà chạy đi cứu người, hắn bỗng cảm thấy vô cùng hài lòng.

Quả nhiên là phải cho tiểu tỷ tỷ một chút áp lực, mới có thể sai sử nàng.

Thân ảnh Bạch Tô như quỷ mị, tốc độ vô cùng nhanh lướt qua nóc nhà tới địa điểm mà hệ thống nói.

Vừa tới nơi, nàng cảm thấy bản thân muốn chửi người.

Đây không phải là cung điện mà nàng ở sao?

Đi đi lại lại, cuối cùng thế mà hắn lại tới đây?

Tiếng bước chân hùng hậu tới gần, thị vệ có lẽ muốn vào kiểm tra rồi.



Bạch To khẽ nhìn qua trang phục đen tuyền của mình, nhanh chóng kéo cửa sổ chui vào. Đang chuẩn bị cởi quần áo, tay nàng khẽ dừng một chút, đầu nghiêng sang một bên, tránh đi một kiếm.

“Mẹ nó! Ngươi đại gia! Ngươi nhìn kĩ là ai rồi hãy rút kiếm được không?”.

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Nam Huyền thu hồi kiếm.

Trong phòng không thắp đèn, thật tối tăm, Bạch Tô chỉ có thể dựa vào cảm giác, sờ người hắn, phát hiện hắn không tránh đii chỗ khác.

“Ngươi bị thương chỗ nào?”.

Nam Huyền vừa thở nặng nề vừa trả lời: “Bụng”.

Bạch Tô khẽ than nhẹ một tiếng phiền toái, nâng hắn đi tới giường.

Nàng vừa mới ngồi xuống, ngoài cửa đã vang lên tiếng leng keng của binh khí.

“Thanh Bình huyện chúa, tại hạ là thống lĩnh cấm vệ quân của hoàng thành, đêm nay có thích khách đột kích, vì sự an toàn của ngài, có thể mở cửa để chúng ta đi vào điều tả một chút hay không?”.

Thống lĩnh Cấm vệ quân cung kính đứng ở cửa nói vọng vào.

Theo đạo lý, từ lúc Bạch Tô vào ở trong cung điện này, khắp nơi đều là binh lính canh khác, nguyên bản là không cần kiểm tra.

Nhưng mà buổi tối hôm nay tình hình nghiêm trọng, hoàng đế không muốn bỏ sót bất kì một chỗ nào.

Bên trong không có tiếng đáp lại, thống lĩnh cấm vệ quân còn tưởng Bạch Tô đã đi ngủ rồi, đang chuẩn bị tiếp tục gõ cửa lần hai.

Nghe được thanh âm bên trong, mặt hắn đỏ lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play