*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Hạt Hướng Dương + Beta: Khiết Dĩ Thanh
Thương Ôn Hứa dậy sớm, còn bắt xe buýt về nhà.

Trong khi ba Thương và mẹ Ôn vẫn còn đang say giấc ngủ thì chuông cửa đột nhiên vang lên khiến họ giật mình.

Hàng xóm bên cạnh đi chạy về vào buổi sáng, thấy Thương Ôn Hứa đứng ngoài cửa bấm chuông, hàng xóm “ya” một tiếng, “Không mang theo chìa khóa cửa à?”

“Ừm.” Thương Ôn Hứa bình tĩnh tự nhiên gật đầu xem như chào hỏi, thấy cánh cửa trước mặt dường như không có ý định mở ra, anh lười biếng rũ vai xuống, giơ tay ấn lại.

Ba Thương và Ôn phu nhân tối hôm qua về nhà thấy đèn trong phòng cũng không bật, một chút hơi thở của con người cũng không có, biết con trai có lẽ đã về trường học, nhưng bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, Thương Ôn Hứa sáng sớm hôm sau sẽ đến ấn chuông cửa.

Ba Thương ra mở cửa, thấy đứa con trai mặt than của mình, ông hận không thể trực tiếp đem cửa đập vào mặt anh.

Thương Ôn Hứa làm như không thấy vẻ mặt ba Thương đang nghiến răng nghiến lợi, ẩn nhẫn hận không thể “giết chết” bộ dáng của anh, anh nhàn nhã ung dung bước vào nhà, sau đó lại quay đầu nói một câu: “Ba, thật ngại quá, con không nghĩ tới lúc này ba và mẹ đều chưa dậy.”

Ba Thương: “???”

Lúc này là lúc nào? Mặt trời vừa mọc, cuối tuần dậy sớm để làm cái gì?

Thương Ôn Hứa bỏ qua khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi của ba mình, anh nói lời xin lỗi xong, rồi sau đó giả vờ giơ tay nhìn đồng hồ, nhắc nhở: “Ba, sắp tám giờ rồi.”

Ý là, đã đến lúc dậy.

Ngay lúc đầu bà Ôn đã bị đánh thức rồi, lúc chồng đi ra ngoài mở cửa, bà quấn chăn trên giường lăn qua lăn lại vài lần, mới từ trên giường “dính người” ngồi dậy.

Ba Thương lúc này cũng không biết nên dùng biểu cảm gì đối mặt với con trai mình, hai tay chống thắt lưng, bình tĩnh nhìn Thương Ôn Hứa: “Sáng sớm con không ngủ ở trường, về nhà làm gì?”

Lúc này, bà Ôn đã bước ra khỏi phòng, bà nhìn thấy con trai và chồng mình giống như hai cột điện cách đó không xa.

Hai người đàn ông nhìn nhau vài giây, chỉ vài giây này mà đã tràn ngập đầy khói lửa, chiến tranh phảng phất như chạm vào là nổ ngay.

Đúng lúc này, Thương Ôn Hứa mở miệng: “Đột nhiên con nhớ ra lần trước mang dao gọt hoa quả đến trường, nhưng quên không mang về.”

“Đây ạ.” Thương Ôn Hứa cà lơ phất phơ đưa tay vào trong túi áo, lấy con dao gọt hoa quả mà Ôn phu nhân đã tìm rất lâu ra, “Dù sao ở trường cũng không có việc gì, nên con mang về cho ba mẹ.”

Ba Thương tức giận không hề nhẹ, cầm con dao gọt hoa quả trong tay anh đi vào phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Một con dao gọt hoa quả thôi, còn phiền đại thiếu gia ngài sáng sớm mang tới cho chúng tôi à?”

“Vâng, không phiền, không phiền.” Thương Ôn Hứa cười rộ lên, hai cái răng nanh mơ hồ có thể nhìn thấy được, trong ánh mặt trời lộ ra chút nhã nhặn, “Nhân tiện con tới ăn sáng.”

Nhân tiện?

Ôn phu nhân nghe vậy cũng tức giận, vốn định dùng ngày cuối tuần ngủ một giấc thật ngon, kết quả đứa nhỏ này lại cố ý quay về quấy rối.

Bà xắn tay áo lên, dùng giọng nói ngô nông* mềm mại nhẹ nhàng hỏi anh: “Đồ khỉ con, có phải con muốn mẹ dùng lông hạt dẻ* đánh lên đầu để thông suốt không?”

*Giọng nói ngô nông: Một giọng điệu của địa phương nào đó

*Lông hạt dẻ: 





Bởi vì bị Thương Ôn Hứa giày vò như vậy, ba Thương cùng với mẹ Ôn thay phiên nhau “oanh tạc” anh một trận lúc đó tâm trạng mới thoải mái, một trước một sau vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Hôm nay Thương Ôn Hứa trở về sớm hoàn toàn là vì anh bị lời nói tối hôm qua của cô gái nhỏ làm cho dao động.

Rõ ràng người ta cũng không nói gì, chỉ nói một câu định tìm anh để cùng nhau trở về trường học, anh hưng phấn cả đêm không ngủ được.

Không ngủ sẽ dễ xảy ra chuyện lớn, dễ suy nghĩ lung tung.

Suy nghĩ lung tung… Suy nghĩ lung tung…

Thương Ôn Hứa phát hiện, anh quên mang con dao gọt hoa quả của gia đình về.

Sau đó, anh đã đưa ra một quyết định quan trọng vào ban đêm, sáng mai về nhà để trả lại dao gọt hoa quả.

Rồi đi cùng cô gái nhỏ trở lại trường.

Thật là một ý tưởng hoàn hảo.

Anh không phải vì muốn cùng cô về trường mới quay về, mà là vì anh sợ trong nhà không có dao gọt hoa quả, bà Ôn không ăn được trái cây nên mới đi về nhà một chuyến, cũng trùng hợp đi cùng cô trở lại trường.

Đúng! Chính là như vậy!

Anh hoàn toàn không nghĩ tới, cho dù không có dao gọt hoa quả, trong nhà còn có dao thái, cắt hoa quả là chuyện bình thường.

Thương Ôn Hứa cứ như vậy, dưới ánh mắt u oán của ba Thương và bà Ôn, về nhà ăn một bữa sáng.

Trong phòng ăn, Thương Ôn Hứa mở điện thoại gửi tin nhắn cho cô gái nhỏ.

Thương Ôn Hứa: Hôm nay khi nào em trở lại trường?

Đợi một hồi, đối phương không trả lời, Thương Ôn Hứa ngay cả ăn sáng cũng không để ý.

Tâm tư hoàn toàn bay ra ngoài cửa sổ.

“Con trai à.”

Chắc hẳn bà Ôn cũng nhìn ra con trai nhà mình có gì đó không đúng, trong lòng bà tính toán, sáng sớm anh tới quấy nhiễu giấc mộng của người khác, nên dùng phương pháp gì để trị 

Suy nghĩ một lúc, bà Ôn phát hiện ra buổi tụ họp với gia đình lầu dưới vô cùng thích hợp.

Trong nháy mắt bà Ôn hóa thân thành ma quỷ, ánh mắt lóe lên lấp lánh, mỉm cười nói: “Nếu hôm nay con đã trở về, vậy mẹ sẽ gọi điện thoại cho dì Trương dưới lầu, bảo bà ấy buổi trưa mang theo con gái nhỏ cùng nhau đi ăn cơm.”

“……”

Nghe vậy, tâm tư đang bay ra ngoài cửa sổ của anh nhanh chóng quay trở lại.

Thương Ôn Hứa cầm bát lên, ngửa đầu một hơi uống hết cháo trong bát.

Buông bát xuống, anh đứng dậy: “Không quấy rầy thế giới của hai người nữa, con đi ngay lập tức.”

Trước khi đi, Thương Ôn Hứa đem bát đã rửa sạch của mình bỏ vào tủ, sau đó lấy chìa khóa cửa từ cửa chính ra ngoài.

Chân dài bước vào thang máy, cùng lúc đó điện thoại trong tay cũng vang lên.

Hứa zZZ: Em ăn sáng > <

Hứa zZZ: Vừa xong, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi trở về~

Đàn anh tốt bụng: Tốt.

Bên kia, Hứa Dệt tựa vào lưng ghế sô pha nhìn chữ “Tốt” mà đàn anh trả lời cùng với câu hỏi lúc trước, trong nháy mắt trăm ý nghĩ cũng không giải thích được.

Đàn anh “tốt” cái gì?

Trong lòng cô nghi hoặc, lập tức hỏi đàn anh những nghi vấn trong đầu mình.

Hứa ZZZ: Đàn anh, anh chuẩn bị đến cổng trường để đón em à? (Dấu chấm hỏi nghi ngờ khuôn mặt. jpg

Bên kia nhanh chóng trả lời lại tin nhắn.

Đàn anh tốt bụng: Nói đúng một nửa.

???

Hứa Dệt càng mơ hồ hơn, tư thế cô vốn dựa vào sofa đổi thành nằm sấp, hai khuỷu tay chống lên đệm sô pha, đầu gối uốn cong, đôi chân nhỏ bé trên không trung không có điểm tựa mà lắc lư.

Hứa Dệt suy nghĩ một chút, mình nói đúng một nửa, nửa còn lại là như nào, suy nghĩ một lúc lâu, cô mới trả lời.

Hứa zZZ: Có phải một nửa là đón em không?

Hứa zZZ: Nửa kia là gì?

Hỏi xong, Hứa Dệt nâng cằm nhìn lại hai vấn đề mình gửi qua, sao cô luôn cảm thấy vấn đề mình hỏi có chút kỳ quái?

Trên màn hình, dòng chữ [đối phương đang nhập] hiện lên thật lâu, bên kia dường như dừng lại một chút, chữ [đối phương đang nhập] trở về [đàn anh tốt bụng].

Không lâu sau, chữ viết trên màn hình lại thay đổi, chỉ thấy đối phương gửi tin nhắn.

Tổng cộng có hai tin nhắn, trước sau phân biệt tương ứng với vấn đề của cô.

Đàn anh tốt bụng: Ừ.

Đàn anh tốt bụng: Nửa còn lại là nửa còn lại.

Hứa Dệt nâng hai má nhìn câu trả lời cuối cùng của anh, trải qua sự hiểu lầm tối hôm qua của cô đối với “Bái thiên địa”, hiện tại mỗi một câu nói của đàn anh, cô đều phải tự mình cân nhắc một chút rốt cuộc là có ý gì.

Chỉ cần nhìn vào những gì anh nói: nửa còn lại là nửa còn lại.

Rõ ràng là nghĩa đen.

Nhưng trong đầu nhỏ của Hứa Dệt chính là không khống chế được nghĩ đông nghĩ tây, nửa kia ý tứ còn có thể nói rõ quan hệ bạn bè nam nữ này.

Vì sao lời mà đàn anh nói, luôn làm cô không nhịn được suy nghĩ lệch lạc >人<

Cô giống như là cái gì cũng có thể tưởng tượng ra được, đàn anh nhìn cô nhẹ nhàng cười rộ lên, đôi mắt đen nhánh mang theo chút lưu manh.

Sau đó giọng nói nặng nề, trêu chọc hỏi cô: “Bạn nhỏ Hứa Dệt, trong đầu đều nghĩ cái gì vậy?”

Ai ngờ vừa nghĩ đến đây, điện thoại trước mắt lại rung lên, cả người Hứa Dệt chấn động, trước mắt giống như có củ khoai lang nóng bỏng tay, cô luống cuống tay chân ném điện thoại đi xa một chút.

Hứa Dệt đem gương mặt hơi ửng hồng của mình vùi vào sô pha, hai tay nắm vành tai, hận không thể đem cả người chui vào khe hở ở góc sô pha.

Cô đã suy nghĩ về điều gì không biết!

Trương Nhan từ trong phòng bếp đi ra vừa vặn nhìn thấy một màn này, bà đi lên vỗ vỗ vào đầu xù xì của con gái, “Làm gì vậy? Chơi trốn tìm với mẹ à?”

“Khi còn bé con cũng không thể chui vào bên trong khe sô pha, chứ đừng nói là bây giờ.”

Đầu nhỏ của Hứa Dệt dùng sức vùi trên sô pha, nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sắp biến thành bánh bao 囧.

Hứa Dệt sau khi ăn xong nghỉ ngơi một lát, dưới sự thúc giục của Trương Nhan tiễn cô ra khỏi cửa.

Cô từ trong thang máy đi ra, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bóng dáng cao gầy đứng bên cạnh cửa kính, cả người đều kinh ngạc sửng sốt đứng tại chỗ.

Thương Ôn Hứa dựa vào tường, hơi nghiêng đầu thỉnh thoảng lại nhìn về phía thang máy, anh thấy cửa thang máy mở ra, cô bé ngày đêm quấy nhiễu tâm trí anh rốt cuộc cũng đi ra, anh đứng thẳng dậy trực tiếp đi về phía cô.

Thẳng đến khi người đàn ông đi tới trước mặt mình, bóng dáng thon dài chặn ánh sáng trên đỉnh đầu tạo ra một cái bóng, Hứa Dệt mới phục hồi tinh thần, môi cô khẽ nhếch, còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.

“Đàn anh, tối hôm qua không phải anh về trường rồi sao?”

Lúc Thương Ôn Hứa cúi đầu, Hứa Dệt đang ngửa đầu nhìn anh, có thể thấy rõ hàng lông mi dài mà dày cùng đôi mắt xinh đẹp của cô phản chiếu trong mắt anh.

Người đàn ông trước đó cô còn tưởng tượng ra cảnh nói chuyện cùng nhau, vào lúc này mở miệng, ngữ khí nhàn nhạt lười biếng: “Ừm, lại quay về.”

Sau đó, anh giải thích cho cô vì sao mình lại quay về, “Mẹ anh bảo nhất định phải mang dao gọt hoa quả hôm trước anh cầm đi về cho bà ấy, anh dậy sớm rồi tới đây.”

Nói xong, biểu cảm còn vô cùng bất đắc dĩ, không có một biểu hiện nào là đỏ mặt hay chột dạ vì nói dối. 

Trên lầu, người vừa đắp mặt nạ xong, chuẩn bị đi ngủ tiếp, Ôn phu nhân liên tiếp hắt hơi hai cái.

Bà xoa xoa mũi, thầm nghĩ thằng nhóc thúi vừa ra khỏi cửa kia có phải đang mắng bà sau lưng hay không?

~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Bà Ôn: Thằng nhóc thối đã nói xấu tôi, sắp xếp một buổi tụ họp gia đình thôi nào (mang thù ╯^╰.)

Thương lão đại, vì về nhà gặp cô gái nhỏ, không có lý do gì cũng phải tạo ra lý do, còn thuận tiện ném nồi, muộn tao boy*.

(*Muộn tao boy: chàng trai bề ngoài xa cách lạnh lùng nhưng nội tâm bên trong mãnh liệt như lửa cháy. (Editor: do tui không biết dùng từ gì nên giữ nguyên kèm giải thích nhé)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play