Editor: Hạt Hướng Dương + Beta: Khiết Dĩ ThanhSau khi cúp máy, Hứa Dệt hướng mặt về phía tủ, hai má hơi hồng.
Tại sao giọng nói của đàn anh lại dễ nghe như vậy chứ?
Cô giơ tay sờ vành tai vừa mới áp điện thoại vào.
Tiểu Bát ngồi ở chỗ của mình cùng Tĩnh Tĩnh liếc nhìn nhau, đều nhận được tín hiệu từ trong mắt đối phương ——
Đây là đâu, có chuyện gì thế?
“Chi Chi.” Tiểu Bát hay đi hóng chuyện, cô ấy đặt rong biển đang ăn dở trong tay xuống, rồi vẫy tay gọi Hứa Dệt.
Hiện tại Hứa Dệt cũng không biết nên đối mặt với Tiểu Bát như thế nào, cô chần chờ vài giây rồi hỏi: “Sao vậy”, sau đó nghiêng người cắm cục sạc vào ổ điện, sạc điện thoại.
Rối rắm một lúc lâu, cô mới quay đầu nhìn Tiểu Bát.
Tiểu Bát cũng không chú ý nhiều như vậy, cô ấy cảm thấy trong miệng trống trống, rồi cầm rong biển trên bàn lên nhét vào miệng mình, vừa ăn vừa nói bóng nói gió: “Buổi trưa có phải cậu đi ăn cơm với đàn anh lần trước hay không?”
Tiểu Bát vừa nói xong, người bên kia đang ăn rong biển – Tĩnh Tĩnh – cũng xoay người lại nhìn Hứa Dệt.
Buổi trưa Hứa Dệt ăn cơm cùng đàn anh cũng không phải bí mật kinh thiên động địa gì, cô gật đầu, ngồi xuống ghế của mình.
“A, Chi Chi.” Tiểu Bát lại hét lên một tiếng.
Hứa Dệt giương mắt, nhàn nhạt nhìn về phía cô ấy.
Tiểu Bát ăn rong biển liên tục không ngừng nghỉ: ”Đàn anh kia đối với cậu có tốt không? Tớ xem trên Tieba, mấy bạn học đều nói anh ấy rất lạnh lùng.”
Đối xử với cô có tốt không sao?
Trong đầu Hứa Dệt tự động bắt được mấy chữ này.
Cô và đàn anh mới gặp qua vài lần, tại sao đàn anh lại phải đối xử tốt với cô?
Hứa Dệt không hiểu suy nghĩ của Tiểu Bát.
Khi Hứa Dệt còn đang tự hỏi phải trả lời câu hỏi đấy như thế nào, thì điện thoại trên bàn đúng lúc vang lên, ánh mắt Hứa Dệt sáng lên, nói một tiếng xin lỗi với Tiểu Bát rồi rút điện thoại đi ra ban công.
Cô đứng trên ban công, hớn hở gọi: “Mẹ.”
Trương Nhan nghe thấy giọng nói vui sướng nhảy nhót của con gái mình thì “Ừ” một tiếng, sau đó hỏi cô: “Sao hôm nay lại vui vậy? Con đang làm gì ở trường thế?”
Bàn tay Hứa Dệt vẽ vòng tròn lên lan can, cô nhìn người qua đường dưới lầu, ngây ngốc lắc đầu: “Con không làm gì cả.”
“Vậy sao con vui thế? Giống như trúng thưởng vậy.”
Nghe mẹ nói như vậy, Hứa Dệt cong cong mắt, vui tới mức cười rộ lên.
Bởi vì cuộc điện thoại này của mẹ quá đúng lúc, là vị cứu tinh đã cứu cô trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng.
Cười xong, cô cố ý đè khóe miệng xuống, giọng nói mềm mại làm nũng với mẹ ở đầu dây bên kia: “Bởi vì con nhớ mẹ mà.”
“Ngưng.” Trương Nhan nghe vậy thì cười nhạo một tiếng, cũng không trêu chọc cô nữa, theo lời cô mà nói tiếp: “Mẹ thấy là con đang nhớ món gà hoa tiêu hơn.”
Trương Nhan không nói thì không sao, vừa nói xong trong đầu Hứa Dệt hiện ra món ăn do mẹ mình làm, mùi thơm xông vào mũi, hương vị vô cùng ngon, nước miếng sắp chảy ra luôn rồi.
Lúc này mây trên trời bị gió thổi bay, ánh mặt trời lộ ra, đúng lúc chiếu lên người Hứa Dệt, cô liếm liếm môi, ngoan ngoãn thương lượng với mẹ: “Hihi, nếu con về nhà có thể được ăn gà hoa tiêu do người đẹp Nhan Nhan làm không?”
Mỗi khi Hứa Dệt có yêu cầu gì đều gọi Trương Nhan là ‘Người đẹp Nhan Nhan’.
Trương Nhan nghe được xưng hô này thì lớn giọng một cái, lập tức trách cô: “Không biết lớn nhỏ”.
Sau đó Trương Nhan không có thời gian để nói linh tinh với Hứa Dệt nữa, bà hỏi cô chiều nay khi nào về nhà.
Hứa Dệt vừa bị mẹ nhắc nhở, bàn tay nhỏ bé lập tức vỗ ban công, trên mặt hiện lên chữ ‘Con không nghĩ tới’, nhưng vẫn nói thời gian cho đối phương ——
Bây giờ.
Bởi vì nhà bọn họ chuyển đến thành phố này, cho nên Trương Nhan yêu cầu Hứa Dệt thứ sáu không có lớp học thì phải ngoan ngoãn về nhà.
Trong ký túc xá ngoại trừ Hứa Dệt, còn có nhà Diêu Thi Kỳ cũng ở thành phố này.
Tiểu Bát và Tĩnh Tĩnh đến từ hai tỉnh khác nhau, bình thường không đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè thì sẽ không về nhà.
Về nhà cũng không có gì để mang theo, Hứa Dệt đeo chiếc túi vuông nhỏ bên người, ở trong chứa ví tiền, giấy ăn và đồ sạc.
Trước khi đi cô do dự trong chốc lát, xong cuối cùng vẫn như thường ngày nói lời tạm biệt với Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát, chỉ là hôm nay trong danh sách lời tạm biệt có thêm một người.
Bình thường lúc Hứa Dệt về nhà cũng không thấy bóng dáng Diêu Thi Kỳ, hôm nay cô ấy cũng ở trong ký túc xá, cho nên Hứa Dệt đối xử bình đẳng.
Lúc Diêu Thi Kỳ bị điểm danh còn hơi sửng sốt một chút, sau đó phản ứng rất nhanh gật gật đầu với Hứa Dệt đang đứng ở cửa.
-
Trong khi đó.
Thương Ôn Hứa cũng ở thành phố này nhưng hôm nay không có ý định về nhà, sau khi anh từ đồn cảnh sát về ký túc xá, đã bị mấy người Hàn Thành lôi đi ăn gà.
Ăn được một nửa, màn hình điện thoại trong tay anh đột nhiên dừng lại một giây, lấy trực giác chơi game nhiều năm như vậy mà đánh giá.
Thương Ôn Hứa có dự cảm không lành.
Hàn Thành sắp bị người ta đánh tan tác rồi, sau khi bị đánh ngã hắn liều mạng bò về phía Thương Ôn Hứa, hắn vất vả lắm mới tới được bên cạnh lão đại, đột nhiên ngửa mặt lên trời thét một tiếng vang vọng khắp phòng 606: “Mẹ kiếp! Sao cậu lại đứng yên!”
Thương Ôn Hứa đại khái cũng đoán được vì sao mình lại đứng yên, giây tiếp theo, điện thoại trong tay quả nhiên chuyển đến giao diện cuộc gọi.
Trên màn hình hiển thị hiện ra ba chữ “Ôn phu nhân”, làm cho mí mắt Thương Ôn Hứa không khỏi nhảy dựng lên.
Anh đứng dậy, chân ghế lướt qua sàn phát ra một tiếng động nhỏ, anh đi ra ban công tránh tiếng hò hét của đám người đang giao tranh: “Mấy cậu cứ tiếp tục, tôi đi nghe điện thoại”
Vừa mới bắt máy, trong điện thoại truyền đến âm thanh cười tủm tỉm: “Ôn Hứa à, hôm nay có về không? Mẹ đã làm một bàn tiệc đó.”
Thương Ôn Hứa trước khi quay lại trường học đã chào hỏi bọn họ nói không về nhà, anh khẽ nhíu mi tâm, nghe giọng điệu âm dương quái khí* này của Ôn phu nhân, nếu như anh trở về sợ là không thể tránh khỏi Hồng Môn Yến.
(*Âm dương quái khí: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.)
Anh dứt khoát và kiên trì với dự định ban đầu của mình, không một chút dao động nói, “Con không về.”
“Con nói cái gì, nói lại một lần nữa xem?” Bà Ôn nghiến răng nghiến lợi.
Thương Ôn Hứa khẽ “chậc” một tiếng, tuy rằng trong lòng cũng đoán được chín mười phần, nhưng vẫn bất đắc dĩ hỏi một câu: “Vậy nếu như con về thì sao?”
Bên kia chính là đang chờ những lời này.
Anh vừa nói ra, đối phương liền nhanh chóng nói: “Hôm nay con gái nhà dì Trương cũng về nhà, hai đứa kết bạn với nhau, thuận tiện đưa cô gái nhỏ nhà người ta đi cùng.”
“À.” Thương Ôn Hứa không cảm xúc đáp, anh biết ngay là như vậy mà, ngay lập tức nói ra ba từ, “Con cự tuyệt.”
“Cự tuyệt không có hiệu lực.” Bà Ôn đã từ chối anh một cách tàn nhẫn.
“Tuần này con sẽ không về đâu.” Thương Ôn Hứa nhìn dòng người tới tới lui lui ở dưới lầu, thản nhiên nói.
Ai ngờ đối phương trong nháy mắt diễn xuất tinh tế, cảm xúc phong phú, ngữ điệu gây ức chế: “Ta không nghe ta không nghe ta không nghe.”
Hình ảnh rất cảm động, Thương Ôn Hứa lập tức nghĩ tới vở kịch Quỳnh Dao.
Thương Ôn Hứa: “…”
Học viện Điện ảnh Trung ương bây giờ còn nhận người không?
Cuối cùng, bà Ôn lấy lý do “tối nay nếu con không trở về, mẹ sẽ cho cô bé nhà người ta xem ảnh con mặc váy hoa khi còn nhỏ”, anh vô cùng bất đắc dĩ cúi đầu trước thế lực xấu xa kia.
Hẳn là, sau khi sinh con trai, người mẹ nào cũng đều có ước mơ biến con trai mình thành con gái???
Đã lâu lắm rồi, nhìn bức ảnh kia chắc là hai ba tuổi đi, nếu không phải Thương Ôn Hứa tình cờ tìm được bức ảnh “quý giá” ở trong ngăn kéo của mẹ thì anh đoán chừng cả đời này cũng sẽ không biết mình lúc nhỏ còn có một đoạn lịch sử đen tối như vậy.
Không lúc nào là anh không nghĩ tới việc đem đoạn lịch sử đen tối đó rời khỏi thế giới này.
Thương lão đại cúp điện thoại xong âm thầm nghiến răng, đi vào phòng trận thì giao tranh kia đã kết thúc, tất cả mọi người chờ anh quay lại mở thêm một ván.
Nhưng khi mọi người nhìn thấy anh tiến vào mặt đen hơn phân nửa, ba người ôm nhau thành một đoàn mà rét run.
Mỗi lần Thương Ôn Hứa có biểu cảm này, tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng tiếp đến lão đại có hắc hóa móc ra cây đũa ma pháp hay không, sau đó kéo thần ma tiên Hắc Ám thay đổi toàn thân, dùng một cây đũa ma pháp khó chịu chỗ nào chỉ chỗ đó.
(Editor: đoạn này raw là 每次商温许这副表情,众人都一致认为大佬接下来是不是会黑化的掏出魔法棒,然后古娜拉黑暗之神黑魔仙全身变,一根魔法棒哪里不爽指哪 mn ai có cách nói nào hay hơn thì góp ý giúp em với ạ.)
Nghĩ về hình ảnh đó, nó thực sự tuyệt đến nỗi hít thở không thông.
Cũng may Thương Ôn Hứa không biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì, nếu biết, sợ là sẽ ở trong trò chơi đem bọn họ ma sát với sàn nhà.
“Không đánh, hôm nay tôi về nhà.”
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Thương Ôn Hứa đi tới trước bàn mình, cầm lấy tai nghe cùng bộ sạc nhét vào trong túi, sau đó trầm mặt không quay đầu đi ra cửa.
Điện thoại trong tay rung lên một chút, Ôn phu nhân rất nhanh đã đem số điện thoại của cô bé gửi tới, hơn nữa uy hiếp anh muốn anh nói chuyện cho tốt, không thể dọa cô bé chạy mất dép.
Thương Ôn Hứa: “…”
Anh có thể làm chuyện gì thương thiên hại lý* sao? Sẽ làm cho cô gái người ta chạy?
(*Thương thiên hại lý [shāngtiānhàilǐ]: Làm những chuyện tàn nhẫn, không có tình người.)
Thương Ôn Hứa nhìn số điện thoại trên màn hình, tự nhiên cảm thấy bực bội.
Anh nín thở, đem điện thoại cất vào túi đi về phía trước.
Đi được một lát, lại cảm thấy việc để một cô gái chờ đợi anh rồi cuối cùng còn thả bồ câu* cho cô, làm như thế thì hơi mất phong độ.
(*Thả bồ câu giống với cho leo cây)
Anh dùng số của trường gọi điện thoại cho đối phương, đầu dây bên kia bận nửa ngày cũng không thấy kết nối.
Sau khi tự động cúp máy, lại gọi một lần nữa.
Kết quả là như nhau.
Anh cúi đầu cẩn thận nhìn kỹ số điện thoại một lần, sau khi xác nhận không gọi nhầm, anh mới cười rộ lên.
Cũng không phải là anh thả bồ câu người ta, ngược lại là đối phương không nghe điện thoại.
Nếu lúc này anh ngẩng đầu lên, có lẽ sẽ nhìn thấy cô gái quen thuộc đang ngồi bên cạnh cửa sổ xe buýt đi qua con đường lớn cạnh anh.
Thương Ôn Hứa vừa chậm rãi đi về phía trạm xe buýt, vừa gọi điện thoại cho Ôn phu nhân nói rõ tình huống, khóe miệng không kìm nén được mà điên cuồng dâng lên, sự vui sướng tràn ngập trong lời nói.
Lúc này Ôn phu nhân có vẻ đang ở cùng một chỗ với người gọi là dì Trương dưới lầu, Thương Ôn Hứa nghe thấy trong điện thoại truyền ra một giọng nữ khác, “Tôi gọi điện thoại cho con bé cũng không nghe máy, ui tôi nên nói với con bé sớm một chút, hiện tại chắc nó đang ngủ thiếp đi rồi.”
Ngay sau đó, bà Ôn lại hào phóng trả lời một câu: “Không sao đâu, không phải việc lớn gì.”
Đến lúc nói chuyện với Thương Ôn Hứa, bà lại chuyển chủ đề: “Con gái bé nhỏ của người ta sắp về rồi, anh cũng nhanh chóng lăn về đây cho tôi”
Thương Ôn Hứa: “…”
Sống không bằng người ngoài.
-
Sau khi Thương Ôn Hứa xuống xe buýt liền đi về phía tiểu khu nhà mình, càng đến gần tòa nhà, trái tim anh lại càng bình tĩnh.
Chờ anh đi vào thang máy, nhìn con số không ngừng tăng lên trên màn hình hiển thị, anh hít sâu một hơi.
Trước khi lên xe buýt, Ôn phu nhân nói với anh rằng cô bé sẽ ở lại nhà anh tối nay để ăn cơm.
Cũng tốt thôi.
Anh xoay đầu, kèm theo tiếng “cạch” của xương nối cổ.
Giống như là trước khi đánh nhau, phải khởi động gân cốt.
“Đinh” cửa thang máy mở ra, anh trầm mặc đi ra ngoài.
Nhìn cửa nhà cách mình càng ngày càng gần, anh chợt gợi lên một tia cười lạnh.
Từ khi bị ba mẹ thỉnh thoảng gọi điện thoại thúc giục, để anh ở trường chăm sóc một cô gái nhỏ chưa từng gặp mặt.
Anh! không! thoải! mái! lâu! lắm! rồi!
Anh quyết định tối nay phải ra oai phủ đầu với cô bé kia.
Nhân tiện nói cho người ta biết, anh không phải là một người dễ hòa hợp, cô không nên đặt tâm tư lên người mình.
Cô bé kia đi sớm hơn anh, có khi hiện tại đã ngồi trên ghế salon nói chuyện vui vẻ với Ôn phu nhân rồi.
Thương Ôn Hứa đi tới cửa nhà, tay trái cầm tay nắm cửa, ấn xuống phía dưới.
Anh muốn xem xem, đó là kẻ xui xẻo nào
Khiến cho mẹ ruột của anh không ngần ngại dùng ảnh đen uy hiếp, chỉ vì để anh trở về gặp người ta một lần.
~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Bà Ôn: Con ngỗng may mắn sẽ nhìn thấy hình ảnh mặc váy hoa nhỏ của con tôi (mắt lấp lánh).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT