“Tiểu tỷ tỷ, hóa ra tỷ còn biết luyện đan, A Mạc thế mà lại không biết!”
Cố Thanh Hy liếc nhìn hai người bọn họ.
Cả hai đều đã bị thương, không biết tại sao lại đột ngột dừng trận chiến lại?
Dạ Mặc Uyên ngồi trở về vị trí của mình, im lặng quan sát thành phẩm của nàng.
Nhìn thấy ma chủ, cốc chủ Nạp Lan đau đầu không thôi, chỉ sợ hắn ta lại bới móc chuyện chỗ ngồi.
Cũng may lần này ma chủ chỉ đá bay chưởng môn ngồi bên cạnh Cố Thanh Hy ra, mình thì vung ống tay áo, dứt khoát ngồi xuống, cũng mặc kệ sắc mặt chưởng môn kia đang khó coi dường nào.
Cốc chủ Nạp Lan không biết nên khóc hay nên cười.
Ma chủ cũng không lấy chuyện chỗ ngồi gây sự với mình nữa nhưng giờ hắn ta trực tiếp đá bay người ta đi như vậy thì đúng là không nể mặt người ta rồi, dù gì người bị hắn ta đá cũng là đứng đầu của một môn phái.
Hứa động chủ không dám nói gì, chỉ có thể tức giận rời đi, cốc chủ Nạp Lan vội vàng xin lỗi, sắp xếp lại chỗ ngồi tốt khác cho ông ta, lúc này mới coi như xong.
Hoa Khởi La mở hộp ra, một luồng linh khí còn đậm đặc hơn phả vào trong mũi, ngập tràn toàn bộ sàn diễn võ.
Mọi người ngạc nhiên há hốc miệng, ai nấy đều từ khinh thường chuyển sang không thể tin nổi.
“Đan Tử Dương, vậy mà lại là đan Tử Dương, ta không nhìn nhầm đấy chứ?”
Mọi người dụi dụi đôi mắt, có lúc còn cho rằng mình đang nằm mơ, không nhịn được véo vào đùi mình, đau đến mức xuýt xoa.
“Rào” một tiếng, nơi đây lập tức rối loạn.
“Đan Tử Dương chính là đan dược tam phẩm, trong thiên hạ cũng không nhiều luyện đan sư có thể luyện ra đan dược tam phẩm, e rằng các trưởng lão của Đan Hồi cốc cũng khó mà luyện ra, hơn nữa đây còn là tam phẩm trung cấp, ông trời ơi, nàng thật sự không hiểu thuật luyện đan sao?”
“Tam tam tam tam… tam phẩm… há chẳng phải người cấp hai đỉnh phong uống viên đan dược này là có thể trực tiếp thăng lên cấp ba hay sao?”
“Đúng vậy, trong Vô Ưu phái chúng ta có mấy đệ tử thiên tài đều đã đạt đến cấp hai đỉnh phong, nhưng chậm chạp chưa đột phá lên cấp ba được, Cố cô nương, có thể bán viên đan dược kia cho ta không? Cứ thoải mái ra giá”.
“Bán cho ta đi, bán cho ta đi, con trai ta cứ mãi mà không đột phá lên cấp ba được, hắn ta càng cần viên đan dược này hơn”.
“Đi đi đi, mấy người các ngươi thì có là gì! Cha ta lớn tuổi rồi, mắt thấy đã gần đất xa trời, ông ấy không chỉ một lần nói với ta rằng, tâm nguyện lớn nhất đời này chính là có thể đột phá cấp ba, nhưng cha ta vẫn luôn không đột phá được, Cố cô nương, chỉ cần ngươi bằng lòng bán viên đan Tử Dương này cho ta, dù táng gia bại sản ta cũng phải mua được”.
“Cho ta, cho ta, ta cũng cần”.
Ngoài mấy thế lực lớn như Thiên Phần tộc, Ngọc tộc ra, người trong thế lực nhỏ đều tranh nhau vỡ đầu, hận không thể khiến Cố Thanh Hy bán đan Tử Dương cho bọn họ.
Cố Thanh Hy hơi thất vọng nói: “Chỉ là tam phẩm trung cấp sao? Ta còn tưởng rằng ít nhất cũng phải là tam phẩm cao cấp hoặc tứ phẩm”.
Vừa dứt lời, người ở nơi này đều bị dọa sợ.
Tứ phẩm?
Nàng cho rằng tùy tiện luyện là có thể chế ra đan dược tứ phẩm sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT