“Nữ nhân của ta thì trái tim và thân thể đều phải thuộc về ta, không được lợi dụng ta”.
“Con mắt nào của ngươi thấy ta lợi dụng ngươi?”
“…”
Cố Thanh Hy giật lại ngọc bội, sốt ruột nói: “Quên đi, nếu như ngươi không muốn thì thôi, xem như ta chưa nói gì. Dù sao ngày mốt cũng là đại hội thưởng đan rồi, ta tự tìm cách vào đó bằng thực lực của mình là được”.
Nạp Lan Lăng Nhược rất nhanh nhẹn giật lại ngọc bội.
“Làm gì có chuyện tín vật đã trao ra rồi mà còn lấy lại, từ nay về sau cô đã là vị hôn thê của Nạp Lan Lăng Nhược ta, là nữ nhân của một mình ta, không được tái giá với kẻ khác”.
Vừa nói hắn ta vừa lấy ra một ngọc bội trên tay mình rồi đưa cho Cố Thanh Hy. Ngọc bội này vô cùng tinh xảo, vừa nhìn đã biết là ngọc tốt.
Cố Thanh Hy chỉ tùy tiện liếc nhìn nó một cái rồi bỏ nó vào nhẫn không gian.
Nàng cười nói: “Được rồi, ta đã nhận ngọc bội của ngươi, bây giờ ngươi đưa ta vào cấm địa được chưa?”
“Cho dù ta là thiếu cốc chủ thì cũng không có quyền hạn dẫn cô vào đó, chỉ có cốc chủ hoặc người đứng nhất đại hội thưởng đan mới có thể vào, chỉ có điều ta có thể dẫn cô đi xem bên ngoài cấm địa”.
Cố Thanh Hy nghiến răng nói: “Được rồi, ở ngoài cấm địa cũng được”.
Nàng mò mẫm đi trước, muốn tiết kiệm được một chút thời gian.
Về phần vị hôn thê…
A…
Thân phận hiện tại của nàng vẫn là Uyên vương phi, muốn nàng gả cho hắn ta thì hắn ta cũng phải vượt qua được một ải của Dạ Mặc Uyên.
“Cô chờ ta một chút, ta đi bẩm báo nghĩa phụ trước”.
“Này này, ngươi nói cho lão già kia biết thì lão già kia còn để cho ngươi dẫn ta đến xem bên ngoài cấm địa hay sao? Tiểu tử nhà ngươi đang muốn lừa ta có đúng không?”
Nạp Lan Lăng Nhược chết lặng.
Người lừa gạt ở đây chẳng phải chỉ có mình nàng thôi hay sao?
Hắn ta biết nàng không thích Dạ Mặc Uyên, nhưng dù sao bây giờ nàng vẫn là Uyên vương phi mà còn hứa gả cho hắn ta, nàng làm vậy chẳng phải là đã khiến cho hắn ta phải đối đầu trực tiếp với Dạ Mặc Uyên hay sao?
“Nghĩa phụ của ta chỉ có một đứa con là ta, chuyện thành thân là chuyện lớn, tất nhiên phải bẩm báo cho nghĩa phụ biết. Ta không chỉ muốn bẩm báo cho nghĩa phụ biết mà còn phải thông báo cho tất cả mọi người trong Đan Hồi cốc, thông báo cho toàn thiên hạ biết”.
“Không cần phải phiền phức như vậy”.
Hắn ta làm như vậy chẳng phải là muốn tố cáo nàng với Dạ Mặc Uyên hay sao?
Đến lúc đó Dạ Mặc Uyên còn không chém chết nàng hay sao?
“Đúng vậy, cô đã gả cho ta, ta phải cho cô một hôn lễ thật long trọng, sao có thể để cho cô phải chịu ấm ức được?”
Cố Thanh Hy đảo mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT