Cách đó không xa, Đương Đương công chúa đen mặt, lửa giận ngập trời sải bước đi tới.

Phía sau là Cố Sơ Lan với gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đầy kích động và lo lắng, cùng với Cố Sơ Vân sắc mặt âm u.

Cố Sơ Lan vội vàng giải thích: “Công chúa, người phải tin ta, ta thật sự không làm những chuyện đó, đều là do người ta nghe nhầm rồi đồn bậy, chắc chắn có người cố tình hãm hại ta”.

“Học viện Hoàng Gia nhiều người như thế, tại sao lại không nói người khác, mà hết lần này tới lần khác vẫn nói ngươi, ta chẳng cần biết người có bị vu oan hay không, nói chung sau này ngươi cứ cách bản công chúa xa một chút, nếu còn dám đến gần bản công chúa thì đừng trách ta không khách sáo”.

“Công chúa…”
“Bộp…”
Đương Đương công chúa vung tay, trực tiếp cho nàng ta một cái tát, tức giận nói: “Cút, đứng cùng với ngươi, bản công chúa ngại bẩn”.

Cố Sơ Lan che nửa mặt nóng rát, hốc mắt đỏ lên, uất ức nhìn về phía Cố Sơ Vân.

Cố Sơ Vân nghiêm mặt, giọng không còn dịu dàng như xưa nữa: “Muội muội có làm hay không thì bản thân tự biết, hỏi ta, làm sao ta biết được”.

Một Cố Thanh Hy khiến nàng ta mất hết mặt mũi.

Nay lại thêm một Cố Sơ Lan, bảo người khắp thiên hạ phải nhìn phủ Thừa Tướng thế nào, nhìn nàng ta thế nào.

Vì Cố Sơ Lan, mới sáng tinh mơ nàng ta đã bị bao nhiêu người khinh thường, nay lại bị người nhục nhã thêm như thế.

Cố Sơ Lan nghe thấy những lời bàn tán hèn mọn của người trong học viện Hoàng Gia thì hận không thể tìm cái lỗ chui vào.

“Ta không có, ta thật sự không làm những chuyện đó”.

“Nếu ngươi trong sạch thì mang thủ cung sa ra để chứng minh đi”.

Cố Sơ Lan mím môi, nửa ngày không thể trả lời được.

Thủ cung sa của nàng ta đã mất từ lâu, nếu nàng ta kéo ống tay áo lên, chẳng phải cái tội của nàng ta sẽ được chứng thực hay sao.

Người trong học viện Hoàng Gia đều cười nói: “Ta bảo mà, nàng ta không dám đưa thủ cung sa ra, bởi vì nàng ta là thứ kỹ nữ”.

“Lúc nãy ta còn nghĩ liệu nó có phải chỉ là lời đồn hay không, nay Cố ngũ tiểu thư chậm chạp không dám đưa thủ cung sa ra, chứng tỏ trong lòng nàng ta có quỷ.

Xí, loại nữ nhân này mà cũng có mặt mũi đến học viện Hoàng Gia đọc sách, mau cút về phủ Thừa Tướng của ngươi đi, đỡ phải mất mặt xấu hổ”.

“Ta không có, ta thật sự không có”.

Cố Sơ Lan ôm bên má nóng rát.

Tại sao…
Tại sao chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà dường như tất cả mọi người ở Đế Đô đều biết chuyện của nàng ta?
Ai đã tiết lộ?
Rốt cuộc là người nào tiết lộ.

Vừa ngẩng đầu lên, nàng ta đã trông thấy Cố Thanh Hy khẽ nhếch miệng.

Trong nháy mắt, ngọn lửa của Cố Sơ Lan bùng lên, ba bước biến thành hai bước xông tới tức giận mắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play