Có người chỉ vào Tư Mạc Phi đang chầm chậm tiến vào thôn, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ.
Thôn dân nhìn theo ánh mắt của người đó, mới chỉ nhìn thôi mà ai cũng hết hồn rồi.
Đôi mắt của nam nhân này có một bên màu xanh dương, một bên màu tím.
Các thôn dân rất đoàn kết, đồng loạt cần cuốc đất và quang gánh, chẳng nói chẳng rằng lao về phía Tư Mạc Phi.
“Mọi người mau xông lên, đánh chết tên yêu quái này đi”.
Tư Mạc Phi sa sầm mặt mũi, hơi lạnh phóng vùn vụt ra ngoài.
Cố Thanh Hy vội vàng ngăn cản: “Đợi đã, hắn không phải yêu quái, hắn chỉ là một người bình thường thôi”.
“Ngươi xuất hiện cùng hắn ta, ngươi cũng là yêu quái phải không? Mắt của hắn ta có hai màu, ngươi cũng chẳng khá hơn là bao”.
“Ta cứ thấy nghi ngờ, thôn của bọn ta mấy chục năm rồi không ai ghé chân, tại sao hôm nay đột nhiên có hai kẻ ngoại đạo, hóa ra các ngươi là yêu quái”.
“Bà con, mọi người cùng nhau xông lên, đánh chết hai kẻ này đi, tránh để chúng gây họa cho dân gian”.
Xì…
Một thứ sát khí đột nhiên xuất hiện.
Tư Mạc Phi nhấc tay áo lên, định tiêu diệt toàn bộ đám người này.
Cố Thanh Hy túm lấy bàn tay của hắn ta rất đúng lúc, dẫn hắn ta lao ra khỏi thôn.
“Những thôn dân này quanh năm ẩn cư trong núi sâu, kiến thức hạn hẹp, ngươi đừng so đo với họ”.
Cố Thanh Hy thực sự sợ Tư Mạc Phi nổi giận.
Ban nãy nàng cảm nhận được rất rõ sát khí của Tư Mạc Phi.
Một khi hắn ta giết người, người dân của cả thôn này cũng không đủ cho hắn ta giết.
“Ta ghét nhất người khác mắng đôi mắt của ta”, Tư Mạc Phi nói.
“Đó là do họ không biết thưởng thức. Ta còn mong có được đôi mắt đẹp như ngươi đấy”.
Cố Thanh Hy vừa chạy vừa an ủi hắn ta.
Bấy giờ sát khí của ma chủ mới chậm rãi thu bớt lại.
Khi tiểu tỷ tỷ nhìn hắn, trong đôi mắt nàng chưa từng xuất hiện vẻ chán ghét, phần nhiều là kinh diễn và hoan hỉ, chính vì như thế, hắn ta mới thích tiểu tỷ tỷ.
Hắn ta cúi đầu, trông thấy Cố Thanh Hy siết chặt bàn tay mình suốt dọc đường bỏ chạy, dường như sợ hắn ta bị tổn thương, chỉ muốn đưa hắn ta tránh xa thôn dân.
Ma chủ khẽ cười, phối hợp cùng nàng tháo chạy.
Các thôn dân rất hăng hái, đuổi theo họ hồi lâu mới chịu bỏ cuộc.
“Phù..”.
Cố Thanh Hy mệt đến mức ngồi xuống bên cạnh một gốc đại thụ mà thở hồng hộc.
Ma chủ đưa cho nàng một bình nước.
Cố Thanh Hy uống ừng ực ừng ực một hớp rất to.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT