Nàng dặn hắn ta đừng nói lung tung chứ không kêu hắn ta làm lơ, chẳng coi ai ra gì như thế.
“Ngươi là Cố Thanh Hy, chính phi của Dạ Mặc Uyên – chiến thần Dạ Quốc?”, Sở Hoàng hỏi.
Người ở đây vốn dĩ còn đang hoài nghi về thân phận của Tư Mạc Phi, nhưng từ tin tức mới giao lưu với nhau qua ánh mắt, họ trực tiếp phủ nhận việc đối phương có thể là ma chủ Ma tộc.
Nghe thấy thế, Tư Mạc Phi lập tức sửa lời: “Tiểu tỷ tỷ không phải là thê tử của Dạ Mặc Uyên, là nương tử của ta”.
“Ngươi là…”
Cố Thanh Hy vội che miệng hắn ta lại, giành nói trước: “Hắn là đệ đệ của ta”.
Mấy đại tướng ngồi hai bên tức khắc hiểu ra.
Họ nghe nói phong cách sống ở Dạ Quốc rất phóng khoáng, có vài người phụ nữ phú quý sẽ nuôi dăm ba trai lơ bên ngoài, chẳng ngờ chuyện này là thật, còn dám quang minh chính đại thế này.
Mọi người càng thêm xem thường mấy người Cố Thanh Hy.
“Chẳng phải ma chủ nói muốn đến đây à, sao không thấy kẻ nào khác vậy?”, một phó tướng Sở Quốc không vui dò hỏi: “Chẳng lẽ hắn nhát cấy nên không dám đến sao?”
Cố Thanh Hy còn tưởng Tư Mạc Phi sẽ tiếp tục cãi lại nhưng hắn ta lại vuốt tóc, coi như chẳng có chuyện gì, nhờ thế nàng mới thở phào một chút.
“Hôm nay là ta muốn gặp Hoàng đế, Hoàng hậu Sở Quốc chứ không phải hắn muốn gặp”.
Sở Hoàng lạnh nhạt đáp: “Nể tình ngươi từng giúp vợ con của trẫm, trẫm không muốn làm khó ngươi, chỉ cần ngươi lập tức xuống núi, không quan tâm đến chuyện Sở Quốc và Ma tộc nữa thì trẫm đảm bảo tất cả người dân Sở Quốc sẽ không gây khó dễ ngươi”.
“Nếu ta sợ chết thì đã không tới đây hôm nay”.
“Vậy ngươi đến làm gì?”
“Bẩm hoàng hậu, ta nhớ trước đây, người từng nói rằng chỉ cần có cơ hội, người sẽ đền đáp ta, lời này vẫn còn hiệu lực chứ ạ?”
Hoàng hậu Sở Quốc ho khan vài tiếng, yếu ớt nói: “Dĩ nhiên, lúc mẹ con ta gặp khó khăn nhất, chính ngươi đã liều mạng cứu giúp, chúng ta luôn nhớ đến ơn nghĩa này. Cố cô nương, ngươi muốn gì thì cứ nói, chỉ cần có thể cho, chúng ta sẽ không từ chối”.
“Thứ ta muốn rất đơn giản, ta chỉ cần các người rút khỏi núi Vân Kỳ và đảm bảo sau này không tàn sát bất kỳ ai trong Ma tộc nữa”.
Không đợi Sở Hoàng và Sở Hậu lên tiếng, các tướng lĩnh đã vội mắng: “Đúng là nực cười, chuyện này tuyệt đối không được! Ma tộc giết Hoàng tử của Sở Quốc, sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế”.
“Đúng vậy, chúng đã giết Hoàng tử của bọn ta bằng thủ đoạn tàn nhẫn cỡ đó nên cho dù thế nào, Ma tộc cũng phải chịu báo ứng bằng máu”.
Cố Thanh Hy khẽ cười.
Cố Thanh Hy phì cười: “Giết Diệp Phong là Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ, không phải những người khác trong Ma tộc, cho dù các người giết hết tất cả người trong Ma tộc thì đã sao?”
“Khi xưa hoàng tử ở núi Lạc Hồn, ngoại trừ Lan kỳ chủ, tất cả kỳ thủ của Ma tộc cũng có không ít người ức hiếp ngài”.
“Nhưng kỳ thủ của núi Lạc Hồn đều đã bị thương và chết hết rồi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT