“Cho dù Dạ Mặc Uyên mất đi nội lực hay hàn độc phát tác thì hắn cũng sẽ không nhát gan như ngươi. Ngươi đường đường là một ma chủ mà còn không dám đưa ta vào cấm địa, vậy thì ngươi có thể làm được gì chứ?”
Câu nói này chắc chắn đã làm trái tim ma chủ tổn thương.
Câu nói này cũng đã kích thích hắn ta.
“Không phải chỉ là một cấm địa thôi hay sao, tỷ muốn đi thì ta mang tỷ đi là được chứ gì!”
Dứt lời ma chủ cũng có chút hối hận, nhưng Cố Thanh Hy đã vội vàng tiếp lời.
“Đây là do ngươi nói đó, ngươi không được nuốt lời, nếu không thì ngươi sẽ là một kẻ hèn nhát”.
Trong một khoảnh khắc, ma chủ cảm thấy như mình đang bị lừa.
Quên đi, cho dù hắn ta nhận ra mình bị lừa thì thế nào?
Ai bảo hắn ta lại thích nàng chứ?
“Cấm địa nguy hiểm, tỷ chữa trị vết thương trước rồi ta sẽ mang tỷ đi vào trong đó”.
“Không sao đâu, ngày mai chúng ta đi”.
“Ngày mai?”
Toàn thân nàng lúc này đang chằng chịt những vết thương dày đặc, có nhiều vết còn mưng mủ thối rữa, đại phu đã nói nàng phải nằm trên giường tịnh dưỡng ít nhất một tháng.
Làm sao nàng có thể đứng dậy trong thời gian ngắn như vậy chứ?
Cố Thanh Hy nói: “Đúng vậy, ngày mai vết thương của ta sẽ hồi phục thôi. Bản thân ta cũng là đại phu, ngươi đừng lo lắng, ta biết mình phải làm gì”.
Nếu không phải vì quá đau đớn, nếu không phải vì không thể bước xuống đất nổi thì nàng cũng sẽ không muốn chậm trễ một chút nào, ngay bây giờ đã lập tức tiến vào cấm địa rồi.
“Chờ thêm một thời gian đi, cấm địa vẫn ở đó chứ không chạy đi đâu được. Khi vết thương của tỷ lành thì ta sẽ đi cùng tỷ bất cứ lúc nào tỷ muốn”.
Đúng là cấm địa không chạy đi đâu được.
Nhưng con dân Ngọc tộc đã không thể chờ thêm được nữa.
“Sao ngươi lại lề mề do dự giống nữ nhân như vậy chứ, người bị thương là ta mà ta còn chưa kêu la tiếng nào, ngươi ngồi đây gào khóc cái gì chứ?”
Ma chủ: “…”
Chuyện nàng muốn tiến vào cấm địa thật sự chỉ là do nàng muốn đánh cược với người khác thôi sao?
Nếu như chỉ là một trận đánh cược bình thường thì sao nàng phải vội vàng như vậy chứ?
Ma chủ dẫn theo một nữ nhân trở về, còn tự mình băng bó vết thương cho nữ nhân đó, còn tự mình hầm tổ yến cho nàng ta, chuyện này trong nháy mắt đã truyền khắp núi Vân Kỳ, mọi người ở núi Vân Kỳ đều xôn xao bàn tán, phỏng đoán thân phận của Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy đã dùng hết những loại thuốc tốt nhất trong chiếc nhẫn không gian của mình nhưng những vết thương của nàng hầu như không bớt đau đớn chút nào.
Nàng cố gắng lê thân thể đầy vết thương xuống giường, mới đi vài bước lại ngã xuống.
Chết tiệt.
Thân thể này sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT