Đau đến mức nàng gần như không cử động nổi, thậm chí muốn ngất xỉu luôn.
Nhưng nàng không dám ngất đi.
Tư Mạc Phi và Dạ Mặc Uyên thế lực quá khổng lồ, một khi hai người này đánh nhau, chắc chắn sẽ có cảnh máu chảy thành sông, sinh linh lầm than.
Vì nàng mà gây ra cảnh giết chóc ấy, không đáng đâu.
Cố Thanh Hy cắn rách môi, cưỡng ép bắt bản thân phải tỉnh táo, nàng giãy giụa rời khỏi vòng tay của Tư Mạc Phi.
Nàng gần như khẩn khoản cầu xin: “Bởi vì ta mà rất nhiều người đã chết thảm trong trận chiến rồi, nếu vẫn còn người nào đó vì ta mà hi sinh vì ta mà chảy máu, quãng đời sau này ta sẽ sống trong tội nghiệt”.
Ma chủ cười nhạo, không hề để tâm: “Chỉ là một lũ kiến hôi, chết thì chết thôi”.
“Chúng sinh đáng quý, không ai là con sâu cái kiến hết, khụ khụ…”
Cố Thanh Hy ho ra một búng máu tươi, khiến ma chủ và Dạ Mặc Uyên được phen hết hồn.
Thái y bắt mạch rồi run rẩy nói: “Vương phi bị thương quá nặng, vi thần… vi thần y thuật có hạn, e là… e là không cứu nổi vương phi, phụt…”
Ma chủ búng tay giết luôn tên thái y kia.
Giọng điệu của hắn ta rất không vui: “Lang băm, chỉ biết dọa người ta, tiểu tỷ tỷ, tỷ đừng nghe lão nói linh tinh”.
Ma chủ quay đầu nhìn Cố Thanh Hy nhưng chỉ thấy nàng đã hôn mê ngã lăn ra đất, đã vậy còn được Dạ Mặc Uyên ôm lấy.
Hắn ta nổi giận, lập tức cướp người: “Dạ Mặc Uyên, bỏ cái móng giò heo của ngươi ra!”
Dạ Mặc Uyên ôm lấy cơ thể dần dần lạnh ngắt của nàng, nhanh nhẹn né sang một bên, bàn tay hắn lập tức vung ra phía trước ngăn cản ma chủ.
Ma chủ cười lạnh liên tục, ném ra một viên đạn khói, triệu hoán tất cả đệ tử Ma tộc gần đây: “Giỏi! Ngươi giỏi lắm, hai ta kết xuống thù rồi, người đâu, giết hết toàn bộ người trong này, một tên cũng không để lại cho ta”.
Người của Ma tộc đồng loạt rút đao, chuẩn bị liều mạng một trận.
Tiếng nói lạnh lẽo như băng của Dạ Mặc Uyên chậm rãi vang lên: “Ngươi mang nàng đi đi”.
“Cái… cái gì…”, ma chủ cho rằng mình nghe nhầm rồi.
Dạ Mặc Uyên vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, khóe miệng nở nụ cười đắng chát.
Người trong ngực nhắm nghiền hai mắt, hơi thở suy yếu, sớm đã không còn lanh lợi lúc trước.
Trên người nàng chồng chất vết thương, toàn thân trên dưới gần như không tìm ra được chỗ nào lành lặn, khiến người ta nhìn thấy mà không nhịn được đau lòng.
Nàng lừa hắn, tổn thương hắn, lợi dụng hắn.
Hắn hận không thể bóp chết nàng.
Nhưng khi nhìn thấy nàng hấp hối, toàn thân đẫm máu, hắn vẫn mềm lòng.
Hắn biết vết thương của nàng rất nặng, nếu hắn không bị thương thì còn có thể cứu nàng.
Nhưng hiện giờ hắn.
Ba lần bốn lượt bị thương nặng, hàn độc lại phát tác, căn bản không bảo vệ được nàng.
So với hắn như vậy, còn không bằng để Tư Mạc Phi mang nàng đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT