Hắn đúng là rất ngốc, rõ ràng biết nàng chẳng có vài phần tình cảm chân thật với mình mà nhiều hơn là lợi dụng nhưng vẫn chịu đựng và cảm thấy nó ngọt ngào như đường mật.
Một luồng ánh sáng khác lại công kích tới trên người nàng nhưng một lần nữa bị Dạ Mặc Uyên dùng thân thể máu thịt của mình ngăn cản.
Đôi mắt Cố Thanh Hy co rút thống khổ, nàng vùng vẫy muốn xuống nhưng Dạ Mặc Uyên ôm rất chặt, dù nàng vật lộn thế nào cũng không thoát khỏi trói buộc của hắn.
Cố Thanh Hy gào thét: “Tên ngốc nhà ngươi, trong bụng ta căn bản không có đứa trẻ nào cả, ta chỉ đang lợi dụng ngươi mà thôi”.
Ầm…
Dạ Mặc Uyên suýt chút bị trúng sét đánh, sắc mặt vốn đã tái xám của hắn nay càng thêm tái nhợt.
“Nàng… nàng vừa nói cái gì”.
Vì một giây lơ đễnh, không biết trên người đã bị chém bao nhiêu nhát đao.
Nếu không phải Ma chủ kịp thời ra tay hiến tế ra hoa ăn thịt người, e rằng hắn đã bị dây mềm cắt thành hai nửa từ lâu.
“Ta nói là ta không mang thai đứa con của Dạ Mặc Uyên ngươi, ta chỉ là đang lợi dụng ngươi mà thôi, từ đầu tới cuối ta chưa từng yêu ngươi, ngươi còn không mau thả ta xuống”.
…
Hiện trường đều là tiếng hít khí lạnh.
Vương phi không mang thai đứa con của chủ tử…
Điều này là thật hay giả?
Ma chủ cũng choáng váng một hồi.
Không mang thai?
Vậy hắn không cần phải nuôi con cho người khác nữa sao?
Thanh Phong Giáng Tuyết quả thực không dám tin vào đôi tai của mình.
Vương phi thật lớn mật, vậy mà loại chuyện như vậy cũng có can đảm nói dối.
Nhịp tim của Dạ Mặc Uyên đập càng lúc càng nhanh, như thể nó sẽ vỡ tan bất cứ lúc này.
Cả người hắn nhẹ bẫng trống rỗng, trong đầu mãi vang vọng câu nói kia Cố Thanh Hy.
“Ta nói là ta không mang thai đứa con của Dạ Mặc Uyên ngươi, ta chỉ là đang lợi dụng ngươi mà thôi, từ đầu tới cuối ta chưa từng yêu ngươi, ngươi còn không mau thả ta xuống”.
Nàng ấy không quan tâm tới hắn…
Nàng không mang thai đứa con của hắn…
Tại sao…
Tại sao lại lừa hắn?
Tại sao đại phu bắt mạch đều nói rằng trong bụng nàng đang mang máu mủ của hắn…
Cao thủ giao tranh không có chỗ tồn tại cho sơ hở, huống hồ hắn còn bị vây hãm trong sát trận thượng cổ bá đạo và hung hiểm như vậy, thứ phải đối diện há phải là cao thủ bình thường có thể so sánh được.
Dạ Mặc Uyên liên tiếp bị giáng đòn nặng nề.
Cũng không biết hắn bị trận pháp đánh bị thương hay là bị Cố Thanh Hy đả kích dẫn tới toàn thân phát lạnh, không kìm được nôn ra một ngụm máu đen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT