“Bẩm Vương phi, trước đó quản gia đã bị Vương gia đuổi rồi, đến bây giờ Vương phủ vẫn không có quản gia”.
À…
Nàng quên mất, lúc trước quản gia bị nàng làm liên luỵ, cho nên đã bị đuổi.
“Vậy bây giờ Vương phủ do ai quản lý, còn không mau đuổi đám người bên ngoài đi, ồn ào khiến ta đau cả đầu”.
“Vương phi nương nương, nô tài có đuổi, nhưng bọn họ không chịu đi, dân chúng của một nửa Đế Đô đều tập trung tới, chúng ta đuổi một nhóm đi lại có một nhóm khác đến, cuồn cuộn không dứt, việc này… Vương phủ thật sự không thể làm gì hơn, cũng không thể giết sạch bọn họ được, dù gì bọn họ cũng đều là dân chúng tay trói gà không chặt mà”.
Tên khốn kiếp đó.
Không ngờ hắn ta lại xúi giục nhiều dân chúng đến trước cửa phủ của nàng làm loạn như thế.
Mới chỉ một buổi tối ngắn ngủi, nàng không tin những người dân này sẽ vì muốn đọc một câu chuyện mà to gan vây kín phủ Dạ Vương mãi như thế.
“Thu Nhi, chuẩn bị đi tới sơn trang Thu Phong”.
Vương phủ bị tên kia đánh sập ra rất nhiều lỗ thủng, không ít người dân đứng bên ngoài cũng có thể nhìn thấy khung cảnh trong Vương phủ.
Không phải Dạ Mặc Uyên bảo nàng đi tới biệt viện Thu Phong à?
Nàng bèn mượn cơ hội đi trước, sau đó thì trốn đi, đến Ma tộc tìm chìa khoá hình trái tim đầu tiên.
Sơn trang Thu Phong có vô số cao thủ, canh gác nghiêm ngặt, hơn nữa biệt viện còn kiên cố, khắp nơi đều là trận pháp, nàng tuyệt đối không thể đi vào đó được.
Dưới sự bảo vệ của hạ nhân, Cố Thanh Hy ngồi lên xe ngựa rời đi từ hậu viện.
Nhưng vừa lên xe ngựa, nàng lập tức hối hận.
Bên ngoài xe ngựa có không ít cao thủ, ai cũng nhìn nàng chằm chằm, tựa như đoán được việc nàng sẽ lén trốn đi.
Xe ngựa còn làm bằng thép, dù là mở từ bên trong hay bên ngoài cũng không mở ra được.
Cố Thanh Hy lập tức sa sầm mặt: “Các ngươi muốn tạo phản à mà dám nhốt ta trong xe ngựa”.
“Vương phi bớt giận, đây là lệnh của Vương gia, thuộc hạ không thể không làm theo”.
Ông già.
Cố Thanh Hy chỉ muốn nguyền rủa chết Dạ Mặc Uyên.
Trên đường đi, Cố Thanh Hy cũng không tìm thấy cơ hội để trốn, chỉ có thể mặc cho họ đưa nàng tới sơn trang Thu Phong.
Vừa đi vào sơn trang Thu Phong không bao lâu, bên ngoài đã vang lên tiếng khua chiêng gõ trống cầu hôn.
Tiếng nhạc mừng quá lớn, không chỉ sơn trang Thu Phong rộng lớn có thể nghe thấy rõ ràng mà trên đường còn thu hút rất nhiều dân chúng.
Không biết Thu Nhi nghe ngóng được chuyện hiếm thấy gì, nàng ta mặt mày hớn hở nói: “Tiểu thư, không biết là gia đình giàu có nào muốn cầu hôn nữa, làm hoành tráng lắm”.
“Ồ, hoành tráng đến mức nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT