Bây giờ nếu lại phát sinh quan hệ, bất kỳ giá nào hắn cũng phải tìm cơ hội hòa nhau một ván, nếu không, việc này truyền ra ngoài thì mặt mũi của Chiến Thần như hắn phải để ở đâu?

Cố Thanh Hy nghiến răng nghiến lợi.

“Được, chàng muốn gì cũng được. Tuy nhiên, vương gia, ta và chàng cũng đã phát sinh quan hệ rồi, chẳng lẽ chàng không định tặng ta cái gì sao?”

Tâm trạng của Dạ Mặc Uyên rất tốt, hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của nàng, ấm giọng nói: “Tặng, phải tặng, nàng là vương phi của ta, chỉ cần nàng muốn, bổn vương tặng nàng tất cả”.

Cố Thanh Hy thở hắt ra, cuối cùng cũng lấy được tấm da dê cổ kia rồi.

“Có mệt không?”

“Nói nhảm, từ đêm qua đến giờ đều do ta ra sức, chàng chỉ biết hưởng thụ”.

“…”

Dạ Mặc Uyên đen mặt: “Vậy lần sau đổi cho nàng hưởng thụ”.

“Chuyện lần sau để lần sau tính! Vương gia, chàng đã hưởng thụ cả ngày rồi, có phải nên đi chuẩn bị gì đó không?”

“Đứa nhỏ này, nàng thật nghịch ngợm, bổn vương có một số việc cần phải xử lý, nàng ngủ đi, lát nữa ta sẽ quay lại thăm nàng”.

“Lễ vật của ta đâu?”

“Yên tâm, không để nàng chịu thiệt đâu, lát nữa Thanh Phong sẽ cho người đem đến”.

“Được!”



Cố Thanh Hy nở một nụ cười ngọt ngào, kéo chăn trùm lên người, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trong thư phòng, Thanh Phong và Giáng Tuyết ngơ ngác nhìn chủ tử nhà mình nói một hơi không dứt, cứ như ngài ấy hận không thể đem toàn bộ vương phủ thưởng cho vương phi vậy.

“Đem gốc san hô đỏ trăm năm do Lưu quốc công tặng, dạ minh châu, đá mắt mèo… cùng mang đến thưởng cho vương phi”.

“Còn nữa, đem toàn bộ lăng la tơ lụa tốt nhất của phường Vân Thiên cho vương phi”.

“Vương phi yêu tài phú, cũng yêu biệt trang cùng cửa hàng. Ngươi đến thành nam, mua hết toàn bộ khế đất của cửa hàng và biệt trang, đưa đến cho vương phi”.

Dạ Mặc Uyên vẫn còn nói liên thanh.

Giáng Tuyết nhịn không được nói xen vào: “Chủ tử, ngài đã ban thưởng cho vương phi rất nhiều rồi! Dù là hoàng thượng lấy hoàng hậu cũng không tặng nhiều sính lễ vậy đâu!”

Mà vương phi cũng chỉ là… thị tẩm cả đêm mà thôi.

Hơn nữa, người còn tỏ thái độ ương ngạnh và bá đạo, bắt chủ tử phải… nằm dưới.

Nói là thị tẩm, chẳng bằng nói chủ tử nhà bọn hắn thị tẩm cho nàng thì đúng hơn.

Chỉ thế thôi mà đã đòi nhiều vàng bạc tài bảo như vậy… cũng hơi quá rồi!

Dạ Mặc Uyên lẩm bẩm: “Vậy à?”

Sao hắn cứ có cảm giác còn thiếu rất nhiều nhỉ?

“Các ngươi nói xem, nữ nhân còn thích gì nữa? Đồ trang sức thì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play