“Ồ… Nàng sốt ruột tìm sách cổ da dê như vậy làm gì?”
“Thiên địa lương tâm, ta không phải tìm giúp Thiên Phần tộc, mà là muốn xem chàng cất có kỹ không. Lỡ như không cất kỹ, ta cũng có thể kịp thời thông báo chàng cất cho kỹ”.
“Thế à…”, lời này kẻ ngốc cũng không tin.
Cố Thanh Hy đương nhiên biết hắn không tin.
Nàng lại kề sát lại vị trí của hắn, cười hì hì nói: “Vương gia, chàng anh minh thần võ nhất. Ta nói thật với chàng, Thiên Phần tộc có hứng thú với sách cổ da dê như vậy, ta cũng muốn xem xem sách cổ da dê rốt cuộc là thứ gì, trong đó ghi chép cái gì”.
Cố Thanh Hy cách hắn quá gần, hô hấp gần như phả vào bên tai hắn, Dạ Mặc Uyên không nhịn được nhộn nhạo trong lòng.
Hắn nhích sang bên một chút, cố gắng giữ khoảng cách với Cố Thanh Hy: “Muốn xem sách cổ da dê thì nói thẳng, bớt lòng vòng như vậy”.
“Vương gia, vậy chàng có thể cho ta mượn xem một chút không? Nể tình ta là tức phụ, cũng nể tình đứa bé trong bụng ta, chàng cho ta xem đi, có được không…”
Cố Thanh Hy nắm tay hắn, làm nũng lắc lư, chớp mắt đáng thương, vô tội.
Nếu nàng dùng cứng thì còn được, nhưng nàng lại cứ dùng mềm.
Mà hắn cũng chỉ chịu mềm không chịu cứng, càng thích dáng vẻ Cố Thanh Hy dựa dẫm làm nũng hơn.
Dạ Mặc Uyên nói: “Toàn những ký hiệu khó hiểu, có gì mà xem”.
“Aiya, chàng cứ cho ta xem một lần đi, chỉ một lần, một lần thôi có được không?”
“Được rồi, không phải nàng nói muốn tặng ta một món quà sao? Chỉ cần quà nàng tặng hợp ý ta, ta sẽ tặng sách cổ da dê cho nàng”.
Cố Thanh Hy vui mừng: “Thật sao?”
“Bản vương miệng vàng lời ngọc”.
“Được thôi, Vương gia, ta bảo đảm quà ta tặng chàng sẽ rất thích”.
Dạ Mặc Uyên không khỏi mong chờ.
Thật ra chỉ cần là nàng tặng, dù là thứ gì, hắn cũng sẽ rất vui, cũng sẽ tặng sách cổ da dê cho nàng.
Nhưng nhìn thấy Cố Thanh Hy búng ngón tay, trong vườn hoa lại xuất hiện hàng loạt mỹ nhân.
Dạ Mặc Uyên trợn tròn mắt.
Lại thấy Cố Thanh Hy cười hì hì nói: “Vương gia, chàng xem, Yến sấu Hoàn phi tất cả đều có. Những mỹ nhân này không phải những cô gái trong thanh lâu, mỗi người bọn họ đều là con gái nhà lành, hơn nữa ai nấy cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú đều giỏi, dung mạo cũng vạn người có một, chàng xem có thích không?”
Dạ Mặc Uyên tròn mắt.
“Nàng nói thẳng đi, rốt cuộc nàng muốn làm gì?”
Cố Thanh Hy chớp mắt với hắn một cách mờ ám.
Gà bay chó sủa.
“Còn nhớ xuân cung đồ không?”
Dạ Mặc Uyên lập tức đen mặt.
Trong hoa viên có nhiều người như thế, nàng nói thẳng ra ba chữ xuân cung đồ mà không thấy xấu hổ à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT