Cố Thanh Hy ngáp một cái, trên mặt có vẻ mệt mỏi: “Khám xong chưa? Khám xong rồi thì ta phải đi tắm rửa nghỉ ngơi đây”.

“Nếu thân thể của Vương phi có gì không khỏe, bản vương sẽ xử tội các ngươi”.

“Vâng vâng vâng…”

“Cút”.

Ba bốn mươi đại phu đồng loạt quỳ xuống, trong tẩm cung rộng lớn chỉ còn lại Cố Thanh Hy, Dạ Mặc Uyên và đám Thanh Phong, Thu Nhi.

Giọng Cố Thanh Hy đầy chua chát: “Haizz, ta đúng là khổ mệnh, vất vả lắm mới nhặt lại một cái mạng từ cơn cửu tử nhất sinh, lo lắng không yên chạy về đây, thế mà còn bị trượng phu của mình nghi ngờ”.

Sắc mặt âm trầm của Dạ Mặc Uyên dần dần tốt lên, giọng nói cũng dịu dàng hơn.

“Có chỗ nào không khỏe không?”

Đại phu nói trong cơ thể nàng có mấy luồng chân khí không ngừng kéo xé nàng, chẳng lẽ là sức mạnh của Tuyết Tinh Hạch vẫn chưa bị nàng hấp thu?

Nghĩ đến sau khi Cố Thanh Hy nuốt nhầm Tuyết Tinh Hạch, cơ thể có mấy luồng chân khí không ngừng đâm ngang đâm dọc trong người nàng. Hắn trị thương cho nàng, kết quả nội lực bị nàng hút hết một nửa, dẫn đến công lực của hắn giảm mạnh.

Dạ Mặc Uyên không thể không tin vào lời đại phu.

Cũng âm thầm quyết định, đợi ngày mai nàng dậy sẽ mời thái y đến bắt mạch đàng hoàng cho nàng.

Cố Thanh Hy duỗi lưng, không vui nói: “Đương nhiên là không khỏe, trên dưới toàn thân, trong ngoài đều không khỏe, nhất là trái tim này càng không khỏe”.



“Bản vương đã trách lầm nàng rồi, nhưng sau này nàng vẫn phải ăn nhiều một chút, xem đứa con trong bụng nàng nhỏ chưa kìa, người không biết còn tưởng bản vương ngược đãi nàng”.

Dạ Mặc Uyên lại lần nữa nhìn vào bụng nàng, trong lòng vẫn nghi hoặc.

Cố Thanh Hy vén áo lên, dứt khoát để hắn nhìn một cách quang minh chính đại: “Nó chỉ ăn không lớn, ta cũng không có cách nào, có bản lĩnh thì chàng tự chui vào bụng ta hỏi nó xem”.

Thanh Phong lau mồ hôi lạnh.

Ngữ khí Vương phi nói chuyện cũng ghê quá.

Tốt xấu gì chủ tử cũng là chiến thần, chút mặt mũi cũng không để cho ngài.

“Nếu đứa trẻ trong bụng nàng vẫn ổn, vì sao lại sợ đại phu bắt mạch?”

“Lắm lời, ba bốn mươi đại phu đấy, mỗi người bắt mạch một lần thì phải tốn bao nhiêu thời gian? Căn phòng này cũng chỉ lớn có bằng đấy, chàng không phiền, ta cũng phiền”.

Cố Thanh Hy liếc mắt nhìn hắn, đẩy hắn ra, đi vào tẩm cung của mình.

May là nhẫn không gian của nàng vẫn còn một vài thuốc khác, nhiều loại thuốc trộn lẫn với nhau, tạo thành ảo giác mạch tượng trong cơ thể hỗn loạn, nếu không, cửa ải này không qua được rồi.

Nàng nhất định phải mau chóng tìm cơ hội để đứa bé trong bụng bị “sảy”, nếu không, sớm muộn nàng cũng chết trong lời nói dối này.

Dạ Mặc Uyên nhìn bóng lưng nàng rời đi, đau lòng lập tức biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play