“Hoàng đế của Dạ quốc ta cấu kết với Hoa quốc, bố trí tầng tầng lớp lớp mai phục, muốn độc chết Chiến Thần, thu hồi binh quyền, thế nhưng lại bị Chiến Thần trấn áp”.
Trong con ngươi lười biếng của Cố Thanh Hy lóe lên một tia hiểu rõ, nhưng thoáng chốc đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
“Hoàng thượng của chúng ta điên rồi sao? Sao lại có thể cấu kết cùng nước khác để ra tay với Chiến Thần? Nếu không có Chiến Thần, Dạ quốc đã sớm bị các nước láng giềng chia cắt rồi, chẳng lẽ ngay cả điều này mà hoàng thượng cũng không biết hay sao?”
“Suỵt, nói nhỏ một chút, ngươi muốn chết à, nói lung tung về hoàng thượng sẽ bị chém đầu đấy!”
“Đúng đúng đúng, ta kích động quá nên quên mất!”
Trong quán trà, các thôn dân căng thẳng nhìn quanh một lượt, sau khi xác định không có người khả nghi nghe lén, bọn họ mới rón rén hạ giọng nói: “Hoàng thượng bố trí liên hoàn độc quá mức âm hiểm, không chỉ chọc giận Chiến Thần, lại không hiểu sao chọc giận Hoa quốc. Hiện tại, Hoa quốc và Thương quốc đã liên thủ, ý đồ đánh hạ Dạ quốc ta đấy!”
“Á… ngươi đừng nói là đang đánh đấy nhé!”
“Còn không phải à, đang đánh hừng hực khí thế đây này!”
“Cũng không cần phải sợ, Dạ quốc chúng ta có Chiến Thần mà. Chỉ cần Chiến Thần còn đó, không ai có thể đánh chiếm được nước ta”.
“Đấy mới là điều đáng lo đấy, hoàng thượng đã hoàn toàn đắc tội với Chiến Thần, ngài ấy quyết bỏ gánh không làm nữa. Dạ quốc ta đánh không lại người Hoa quốc và Thương quốc, đã liên tiếp rút lui, chậc chậc chậc, sống hơn nửa đời người, ta chưa từng thấy Dạ quốc thảm bại như vậy đấy!”
“Hả… không phải chứ? Dạ quốc là nước lớn đấy, dù cho Hoa quốc và Thương quốc có hùng mạnh đến đâu đi nữa thì cũng không có khả năng chèn ép chúng ta!”
“Ta lừa ngươi làm gì, người ta đã sắp đánh đến Vô Song rồi đấy!”
“Khoa trương vậy à? Nhưng… dù Chiến Thần không giúp thì không phải vẫn còn Tiêu lão tướng quân hay sao? Chẳng lẽ ông ấy cũng đánh không lại?”
“Dù Tiêu lão tướng quân có dùng binh lợi hại như thế nào đi nữa thì người ta phải chịu dùng mới được. Không biết ai đã tố cáo với hoàng thượng rằng con trai trưởng của Tiêu lão tướng quân cưới quận chúa Hoa quốc, sở dĩ Dạ quốc bại trận là do Tiêu lão tướng quân đã mật báo. Hiện giờ, ông ấy đã bị nhốt vào thiên lao rồi”.
“Sao có thể chứ? Tiêu lão tướng quân trung thành và tận tụy hết lòng, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với Dạ quốc. Chắc chắn là có người hãm hại ông ấy!”
“Ta cũng biết Tiêu lão tướng quân bị người hãm hại, nhưng hoàng thượng lại không tin điều đó!”
Cố Thanh Hy đột nhiên đứng dậy, vòng tay trước ngực, bước đến gần bọn họ và lạnh lùng hỏi: “Vậy con trai út của Tiêu lão tướng quân, Tiêu Vũ Hiên, đâu rồi?”
“Cả nhà Tiêu lão tướng quân đều bị nhốt vào thiên lao rồi. Có lẽ Tiêu tiểu công tử cũng thế, chúng ta không rõ lắm, cô nương, ngươi là gì của Tiêu lão tướng quân?”
Cố Thanh Hy không đáp mà nhắc nhở: “Tuy ở đây là nơi hoang vu dã ngoại, nhưng khó tránh khỏi có người nghe lén, hoặc có người tâm tính xấu xa đi báo quan. Khi bàn luận về đế vương, các ngươi nên nghĩ kĩ xem mình có mấy cái đầu trước đã!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT