Dạ Mặc Uyên quýnh lên, không cầm được run rẩy, hắn bịt vết thương đang chảy máu không ngừng của Cố Thanh Hy, vội la lên: “A Hy, nàng đừng doạ ta, mau tỉnh lại đi”.
Hai tay Nạp Lan Lăng Nhược cũng bịt chặt vết thương chảy máu của Cố Thanh Hy, nhưng vết thương quá nhiều, dù hắn ta có làm thế nào cũng không bịt hết được.
Nạp Lan Lăng Nhược bế Cố Thanh Hy lên định chạy xuống núi.
Dạ Mặc Uyên giận dữ quát: “Nơi này cách chân núi rất xa, ngươi cõng xuống đến chân núi thì nàng ấy đã chết vì mất máu”.
“Vậy phải làm sao đây?”
“Tiểu Cửu Nhi, bản vương ra lệnh cho ngươi lập tức xuất hiện. Tiểu Cửu Nhi…”
Thấy vậy, Lan kỳ chủ nhân cơ hội bỏ chạy, may mắn giữ được mạng nhỏ của mình.
Dạ Mặc Uyên và Nạp Lan Lăng Nhược sao có thể không phát hiện, chẳng qua bây giờ họ quan tâm Cố Thanh Hy hơn. Chỉ là một tên Lan kỳ chủ thôi, để sau này giết là được.
“Xì xì…”
Tiếng rắn kêu vọng lại không biết từ đâu, chẳng mấy chốc một con quái vật khổng lồ đã nhanh chóng bò từ xa đến.
Ngước mắt lên nhìn, là một con rắn khổng lồ chín đầu dài hơn một trăm mét.
Dạ Mặc Uyên vội bảo: “Nhanh lên, lập tức đưa chúng ta xuống núi tìm đại phu”.
“Xì xì…” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tiểu Cửu Nhi đong đưa, nhìn thấy tình trạng thê thảm của Cố Thanh Hy, nó nhanh chóng nhào tới cõng nhóm người Cố Thanh Hy lên lưng.
Nó nhìn xuống, đang định rời đi thì thấy Dịch Thần Phi cũng đang nằm trong vũng máu, đuôi rắn cong xuống cuốn Dịch Thần Phi lên.
Ở phía xa, mấy đại trưởng lão Ngọc tộc chạy tới, vừa nhìn thấy cảnh này thì lập tức biến sắc.
“A Hy… A Thần… Tiểu Cửu Nhi, mau đưa họ về cốc”.
“Các người muốn làm gì?”, Dạ Mặc Uyên lạnh lùng hỏi, trong đôi mắt lạnh băng không có chút cảm xúc.
Nạp Lan Lăng Nhược cầm quạt Huyền Cốt trong tay, nhảy xuống khỏi thân rắn: “Ngươi đưa nha đầu xấu xí đi trị thương trước đi, ta sẽ ngăn cản họ”.
“Tiểu Cửu Nhi, xuống núi”, Dạ Mặc Uyên bảo.
“Đại phu dưới chân núi không thể trị được bệnh của họ. Tiểu Cửu Nhi, còn ngây ra đó làm gì, mau về cốc đi”.
Tiểu Cửu Nhi đong đưa đầu nhìn Dạ Mặc Uyên, lại nhìn sang nhóm trưởng lão Ngọc tộc, cuối cùng nó ném Dạ Mặc Uyên xuống, nâng các trưởng lão Ngọc tộc lên, sau đó rời khỏi núi Hồ Lô Huyết nhanh như một cơn gió.
Dạ Mặc Uyên và Nạp Lan Lăng Nhược nhìn nhau, thầm suy đoán mối quan hệ giữa Ngọc tộc và Cố Thanh Hy.
A Hy…
A Thần…
Theo cách gọi của họ, chắc hẳn họ là người quen mới đúng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT