Uy thế của hỏa châu ngày càng lớn, tiếng sáo lại càng lúc càng yếu, thoáng có xu thế không chống đỡ nổi.
Cố Thanh Hy nói: “Đi mau, rời khỏi đây!”
Diệp Phong quét ngang sáo Thanh Ngọc, liều mạng ra chiêu hướng thẳng về phía Lan kỳ chủ, ý đồ đồng quy vu tận.
Mỗi một chiêu của hắn ta không để lại đường lui, chỉ cầu giết địch, không màng bảo vệ mình, thế nên trong khoảng thời gian ngắn, Lan kỳ chủ cũng không làm được gì hắn ta.
Ông ta dứt khoát đánh ra hư chiêu, khiến Diệp Phong mắc câu, sau đó liền tung chưởng phản công.
“Phụt…”, Diệp Phong bị thương, nhưng hắn ta vẫn mặc kệ, càng ra chiêu hung ác hơn, chiêu sau nhanh hơn chiêu trước.
Cố Thanh Hy liên tục điểm vào huyệt đạo của Dịch Thần Phi, rồi thấp giọng nói: “Trước hết huynh lo điều tức đi, ta đi giúp Diệp Phong, sẽ nhanh chóng quay lại!”
Không đợi Dịch Thần Phi đáp lại, Cố Thanh Hy đã gia nhập chiến trường.
Tuy nàng chỉ đạt đến cấp một trung cấp, nhưng thực lực còn mạnh hơn so với cấp hai, hơn nữa, một thân khinh công điêu luyện, tay chân linh hoạt, thân thể hệt như cá chạch, trơn trượt đến mức Lan kỳ chủ không cách nào bắt được, trái lại còn bị nàng đánh bị thương liên tục.
Cố Thanh Hy và Diệp Phong phối hợp cực kỳ ăn ý, Lan kỳ chủ muốn giết bọn họ, nhưng trong lúc nhất thời cũng không làm gì được.
“Cạch…”
Trong lúc đánh nhau, viên Long Châu lung lay chực đổ trên đóa hoa tươi đang nở rộ kia bỗng nhiên rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang rồi lăn về phía bờ vực biển máu.
“Long Châu…”, Dịch Thần Phi biến sắc, muốn duỗi tay bắt lấy nhưng thân thể lại suy yếu vô lực, không theo khống chế của hắn ta.
Lan kỳ chủ muốn bắt lấy Long Châu, nhưng vừa duỗi tay ra thì đã bị đai lưng của Cố Thanh Hy cuốn lấy.
Ánh mắt Diệp Phong lộ vẻ lạnh lùng và hung ác, dùng mạng đổi mạng, giơ tay chém xuống, hung hăng chém đứt tay phải của Lan kỳ chủ.
“Á…”
Lan kỳ chủ phát ra một tiếng kêu thảm, cánh tay bay ngược lên giữa không trung, máu tươi bắn ra tung tóe.
Đau…
Đau đến mức khiến Lan kỳ chủ nhe răng trợn mắt.
Cánh tay phải của ông ta đã bị Diệp Phong chém đứt.
Cố Thanh Hy mặc kệ Lan kỳ chủ, nàng theo quán tính lao về phía bờ vực.
“A Hy…”
Dịch Thần Phi trợn tròn mắt, tim đã muốn vọt lên đến cổ họng.
Diệp Phong vốn muốn nhân cơ hội này giết chết Lan kỳ chủ, nhưng khi thấy Cố Thanh Hy không chút ngần ngại lao về phía bờ vực, hắn ta đành buông tha cho Lan kỳ chủ, vội vàng phóng theo.
Long Châu lăn xuống vách núi, Cố Thanh Hy vừa chạy vừa dùng đai lưng của mình cuốn lấy nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT