Chương 681

Khi thấy mối nguy hiểm của đài hoa sen được hoá giải, Cố Thanh Hy nhanh chóng lấy Long Châu ra cầm chặt trong tay.

Cùng lúc đó, mấy vị thái thượng trưởng lão Thiên Phần tộc, Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ của Ma tộc, còn có vài vị trưởng lão Đan Hồi cốc chạy vào, tất cả họ đều nhìn thấy cảnh nàng lấy Long Châu xuống.

“Bỏ Long Châu xuống”.

Họ đồng thanh quát, ai cũng yêu cầu Cố Thanh Hy bỏ Long Châu xuống, thậm chí còn nhiều lần tung sát chiêu muốn giết Cố Thanh Hy.

Thiên Phần tộc phái quá nhiều chi viện, Ma tộc cũng phái chi viện đến. Tất cả họ đều là cao thủ, hơn nữa còn không nương tay, Cố Thanh Hy muốn chạy thoát khỏi nơi này quả thật rất khó.

Cố Thanh Hy cầm chặt ám khí, ngưng tụ nội lực lên đến mức cao nhất, chuẩn bị đỡ sát chiêu dồn dập của họ.

Nạp Lan Lăng Nhược cũng nhanh chóng đứng bên cạnh Cố Thanh Hy, kề vai chiến đấu với nàng.

Nhưng họ không thể nào ngờ được những sát chiêu kia còn chưa đánh trúng nàng đã bị người khác phá giải.

Trong Hồ Máu lại có một nhóm người đến.

Tất cả họ đều mặc áo trắng và che mặt, trên ống tay áo có thêu một chữ “Ngọc”.

Những người này có già có trẻ, thực lực mạnh mẽ, Thiên Phần tộc hợp lực với Ma tộc cũng không làm gì được họ.

“Ngọc tộc… Biến mất một nghìn năm, cuối cùng các ngươi cũng chịu xuất hiện”, đám người Thiên Phần tộc hít vào một hơi, nhìn chằm chằm họ bằng ánh mắt không mấy tốt lành.



Mùi khói thuốc súng trở nên nồng nặc, cảnh tượng này rõ ràng là kẻ thù gặp nhau, giận đỏ mặt tía tai.

“Mối thù không đội trời chung nghìn năm, hôm nay là lúc chúng ta nên giải quyết”.

Một ông lão tóc bạc của Ngọc tộc nghiến răng nói một câu, mắt ông ấy đỏ ngầu như thể rất muốn giết hết người của Thiên Phần tộc.

Cố Thanh Hy nhìn sang Nạp Lan Lăng Nhược: “Ngọc tộc là thế lực nào vậy?”

Tại sao nàng tìm trong đầu nhưng lại không tìm được bất kỳ tin tức nào liên quan đến Ngọc tộc?

Nét mặt Nạp Lan Lăng Nhược hơi nặng nề: “Một cổ tộc thế gia cổ xưa, họ đã biến mất khỏi nhân gian hơn một nghìn năm. Mọi người đều cho rằng họ đã chết sạch, không ngờ…”

“Ngọc tộc và Thiên Phần tộc có thù gì sao?”, đã hơn một nghìn năm mà vẫn chưa xoá bỏ.

“Cụ thể thì ta không rõ lắm”, Nạp Lan Lăng Nhược lắc đầu, dường như không muốn nói quá nhiều, lại như không rõ khúc mắc trong chuyện này.

Ngọc tộc và Thiên Phần tộc một lời không hợp, ngay lập tức lao vào đánh nhau kịch liệt, đất rung núi chuyển.

Người của Ma tộc từng bước đến gần, Lan kỳ chủ cười khẩy: “Cố Thanh Hy, đừng tưởng có Đan Hồi cốc trợ giúp thì sẽ không ai có thể làm gì được cô. Hôm nay cô nhất định sẽ chết ở đây”.

Cố Thanh Hy móc lỗ tai, bực bội đáp: “Ông đã nói lời này bao nhiêu lần rồi. Ông không sợ mệt nhưng ta sợ tai mọc kén, có bản lĩnh gì cứ thể hiện ra hết đi”.

“Ngông cuồng”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play