Cố Thanh Hy ngáp một cái, nàng ngả người dựa vào đá nham thạch mà ngủ, trong miệng thì hô: “Tiểu Phù Quang à, ta ngủ một lát, đợi bọn họ đánh xong hãy gọi ta”.
Phù Quang chết lặng.
Đều đã là giờ phút nào rồi mà chủ tử còn có thể ngủ được?
Điều khiến hắn càng buồn bực chính là miệng nàng vừa nói ngủ, bên cạnh liền truyền tới tiếng ngáy nhẹ.
Khóe miệng Phù Quang giật giật, hắn muốn nói gì đó, nhưng nhìn tới sắc mặt tái nhợt và toàn thân mệt lử của nàng lại không đành lòng lên tiếng, chỉ có thể để nàng nghỉ ngơi thật tốt.
Còn bản thân thì chăm chú theo dõi trận chiến giữa không trung.
Hết lần này tới lần khác cả hai bên đều bị tổn thất, nối tiếp đó lại là một đợt hợp tác công kích, Ma tộc cùng Thiên Phần tộc không biết đã đánh bao nhiêu hồi, lại dừng tay bao nhiêu lượt.
Mỗi khi hắn tưởng rằng hai bên sẽ không duy trì lâu dài được nữa thì một trận chiến gay cấn khác lại nổ ra.
Cứ tiếp diễn như vậy tròn một ngày.
Một ngày sau, bất luận là Thiên Phần tộc hay Ma tộc đều tổn thất nặng nề, cạn kiệt sức lực.
Phù Quang vừa định đánh thức Cố Thanh Hy thì từ không trung lại bất ngờ vọng tới tiếng đánh giết.
Hắn ngước đầu nhìn lên, lại thấy người đối đầu với ma long lần này không phải Thiên Phần tộc cũng chẳng phải Ma tộc.
Mà là Đan Hồi cốc, người của họ cuối cũng không ngồi yên được nữa sao?
Cố Thanh Hy vươn vai ngáp dài nhàn nhã tỉnh dậy.
“Sức sống của con ma long này cũng quá ngoan cường rồi, nếu có thể thu phục làm thú cưỡi, ngược lại cũng là một sự lựa chọn không tệ, tối thiểu cũng sẽ không kém cạnh Tiểu Cửu Nhi và ít nhất nó không tham ăn”.
“Xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi bất mãn kháng nghị.
Nó nào có ham ăn?
Mỗi lần chủ nhân nói sẽ cho nó đồ ăn đều thất hứa.
“Sao ngươi còn ở đây, còn không nhanh chóng tới giúp Dạ Mặc Uyên giải độc đi”.
“Xì xì…”
Sau khi kêu vài tiếng, Tiểu Cửu Nhi mới rời đi một cách miễn cưỡng.
Người của Thiên Phần tộc cùng Ma tộc đều bị thương nặng tới hấp hối, cho dù họ lại muốn tranh cướp long châu thế nào cũng không có tác dụng gì.
Nhân lực của bọn họ quá ít ỏi, chỉ có thể chán chường xuống núi tìm người giúp đỡ, hy vọng người của Đan Hồi cốc đoạt được long châu bọn họ còn có thể cướp trở lại.
Nghĩ tới Đan Hồi cốc, trong lòng Thiên Phần tộc cùng Ma tộc đều bừng bừng lửa giận.
Quá trơ trẽn.
Rõ ràng có khả năng chiến đấu chống lại ma long nhưng lại một mực chờ đợi tới khi hai bên đều chịu thương tổn mới tận dụng thời cơ ra mặt.
Đây chính là ngư ông đắc lợi mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT