“Nếu huynh không thích tóc trắng thì cho ta một chút thời gian, ta nhất định sẽ giúp huynh khôi phục”.
“Không cần, tóc trắng… cũng tốt mà”.
Chỉ cần nàng mạnh khoẻ, chỉ cần huyết chú trong người nàng có thể giải, mọi thứ đều đáng giá.
“Muội hứa với ta, đừng đi cứu hắn ta có được không?”
Cố Thanh Hy ngẩn ra một lát mới hiểu “hắn ta” mà Dịch Thần Phi nhắc tới là chỉ Ôn Thiếu Nghi.
Khoé miệng nàng nhúc nhích, còn chưa lên tiếng, Dịch Thần Phi đã ho ra máu.
Cố Thanh Hy đỡ Dịch Thần Phi bị thương nặng dậy, sốt ruột bảo: “Tiểu Cửu Nhi, nhanh lên, đưa chúng ta đến khe núi phía Tây”.
“Xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi đưa người lên cao, chở họ về phía khe núi.
Nơi này cách địa bàn của Ma Long cấp bảy quá gần, lỡ như bị nó phát hiện thì chắc chắn sẽ chết. Ở đây trị thương không phải hành động sáng suốt, Cố Thanh Hy chỉ có thể đưa hắn ta đi trước.
Ngồi trên thân rắn, Cố Thanh Hy nhìn xuống toàn cảnh núi Hồ Lô Huyết.
Khi họ rơi xuống vực sâu, núi Hồ Lô Huyết đã có không biết bao nhiêu người chết, khắp nơi tràn ngập mùi máu tanh. Đâu đâu trên núi Hồ Lô Huyết cũng có thể nhìn thấy những cái hố sâu khổng lồ, không biết trận chiến của họ rốt cuộc kịch liệt cỡ nào.
Khi thấy một nhóm trưởng lão Thiên Phần tộc đang sốt ruột tìm kiếm ai đó trong khe núi với thương tích nặng trong người, Cố Thanh Hy cảm thấy không đành lòng, do dự một lúc rồi ném một chiếc cúc áo xuống để chỉ dẫn các trưởng lão Thiên Phần tộc.
Chiếc cúc áo này là nàng vô ý móc từ trên người Ôn Thiếu Nghi. Nàng không biết các trưởng lão Thiên Phần tộc có thể tìm được chiếc cúc áo này, từ đó tìm thấy Ôn Thiếu Nghi dưới vách núi hay không.
Nhưng đáy lòng nói với nàng rằng nhất định phải chữa khỏi bệnh cho Dịch Thần Phi, nếu không nàng sẽ đau khổ, tự trách mình suốt cuộc đời.
Mãng xà chín đầu chở Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi bay lượn trên chân trời, bay qua vách núi đá cheo leo với tốc độ vừa nhanh vừa chính xác.
Cơ thể Tiểu Cửu Nhi rất lớn, tất cả những người có thể vào núi Hồ Lô Huyết đều là cao thủ nên có rất nhiều người nhìn thấy họ.
Bao gồm Dạ Mặc Uyên.
Dạ Mặc Uyên thở phào một hơi thật dài.
Nữ nhân này đã làm hắn lo lắng rất nhiều.
Vì nàng, hắn thậm chí không cần giải độc, không cần phục hồi hai chân, chỉ suýt chút nữa đã bất chấp tất cả để đi tìm nàng.
“Chủ tử, vương phi nương nương đã đến, người ấy đang ở khe núi phía Tây. Vương phi bị thương nhẹ nhưng không có gì đáng ngại. Nhóm ám vệ đang tiến về khe núi phía Tây để đón vương phi ạ”.
“Ngoài ra, theo bên cạnh vương phi còn có Thanh tông chủ của Tu La Môn, có điều Thanh tông chủ bị thương nặng, hơi thở thoi thóp, vương phi đang dốc toàn lực cứu chữa. Mái tóc đen của Thanh tông chủ không hiểu sao lại chuyển sang trắng xoá chỉ trong vòng một đêm”.
Li Lạc không dám nói quan hệ giữa vương phi và Thanh tông chủ không bình thường, chỉ có thể bẩm báo hành tung của vương phi.
Đôi mắt âm u của Dạ Mặc Uyên trở nên sâu thẳm, hắn hơi ngẩn ngơ.
Mái tóc đen chuyển thành màu trắng như tuyết trong vòng một đêm?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT