“Ngươi nói nhiều như vậy, chẳng lẽ trong lòng ngươi đang có ý đồ gì?”
“Sao có thể chứ, ta chỉ là một cô gái yếu đuối trói gà không chặt thôi, có thể có ý đồ gì, nếu ta có ý đồ, còn có thể rơi vào tay ngươi à?”
“Vậy sao, mấy ngày ngắn ngủi, không chỉ mở ra võ mạch, còn tiến vào võ mạch tầng bốn, đây không phải là điều người bình thường có thể làm được, nói là thiên tài cũng không quá”.
“…”
Nàng tăng cấp đến cấp bốn dễ dàng lắm sao?
Nàng đã uống bao nhiêu là đan dược và Tuyết Tinh Hạch, suýt nữa cái mạng nhỏ của mình cũng phải điền vào đó rồi, có được không?
Người của Thiên Phần tộc mang theo baidu xuyên không hả?
Tại sao cái gì cũng biết?
“Thế nếu chẳng may gặp nguy hiểm trong đó thì phải làm thế nào? Ngươi chắc chắn không tìm thêm mấy trợ thủ chứ?”
“Biển máu rất yên tĩnh, nếu ngươi nói thêm một câu, ta không ngại cho ngươi làm bạn với nó mãi mãi đâu”.
“Được, nếu ngươi không sợ, thì ta còn gì để lo lắng nữa, đi bên này”.
Cố Thanh Hy đi trước dẫn đường.
Nàng và Ôn Thiếu Nghi, người đi trước, người đi sau, dường như chỉ cách mấy bước, mùi hương hoa sen thoang thoảng ập vào mũi, khiến tâm trạng con người dễ chịu sảng khoái, nàng hít hà, sát gần Ôn Thiếu Nghi: “Thơm quá”.
Ôn Thiếu Nghi lùi về sau mấy bước, giữ khoảng cách nhất định với nàng.
Cố Thanh Hy lại cứ tiến lên mấy bước: “Sao trên người đàn ông lại có mùi thơm như vậy, ngươi bôi nước hoa gì à? Ý, ngươi không đỏ mặt chứ, soái ca, thân hình ngươi thật bốc lửa, không biết có còn nguyên vẹn không?”
Ôn Thiếu Nghi cau mày.
Cố Thanh Hy càng nói càng thô thiển trắng trợn, đây đâu phải là lời của cô gái đoan trang nghiêm túc nói ra.
Mùi hương con gái thoang thoảng vờn quanh đầu mũi hắn ta, ngẩng đầu nhìn, lại thấy Cố Thanh Hy chớp mắt với hắn ta, cười yêu mị, hắn liền hoảng hồn, trong lòng dao động.
Hắn ta nhanh chóng tỉnh táo lại, vung tay áo, mùi hương tỏa đi, hắn ta lạnh giọng nói: “Dạ Vương Phi, ngươi có biết thông thường người tự cho mình thông minh sẽ có kết cục thế nào không?”
Cố Thanh Hy thu hồi ánh mắt.
Người đàn ông này, sức kiềm chế còn mạnh hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.
Ngay cả thuốc mê hồn của nàng chế tạo cũng vô dụng.
“Ta biết sai rồi, thiếu tộc chủ tha thứ cho tiểu nữ lần này được không”.
Cố Thanh Hy cười ngây thơ vô hại, giơ tay, vù một cái hàng chục cây ngân châm trong tay bắn về phía Ôn Thiếu Nghi với tốc độ nhanh như điện giật.
Ôn Thiếu Nghi cười lạnh lùng một tiếng, chỉ nhẹ nhàng giơ tay, hàng chục ám cây ám khí tang tang tang rơi xuống đất.
Ngay cả phi tiêu của Cố Thanh Hy bắn ra phía sau cũng lơ lửng trên không trung, sau đó nhanh chóng cong lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, cuối cùng tang một tiếng rơi xuống đất.
“Còn có thủ đoạn gì thì sử dụng luôn đi”.
Sắc mặt Cố Thanh Hy khẽ biến đổi, sau đó nở nụ cười rạng rỡ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT