“Nếu ngươi dám giết bà ấy, dù ta có chết thì thành ma cũng sẽ bám lấy ngươi, nguyền rủa ngươi”, Diệp Phong tức giận mắng.

Ánh mắt Lan kỳ chủ trở nên hung ác.

Từ lúc năm tuổi Diệp Phong đã theo ông ta, dù trước đó từng chống cự, từng hận, nhưng hắn ta chưa bao giờ dùng cái giọng lạnh lẽo đó để nói chuyện với ông ta.

Giọng nói lạnh lẽo đó hệt như được thốt ra từ hầm băng ngàn năm, lại như phát ra từ tận xương tủy.

Lẽ ra còn muốn giữ hoàng hậu lại để tra tấn Diệp Phong một phen, nhưng bây giờ ông ta đã thay đổi suy nghĩ, hoàng hậu Sở Quốc phải chết.

Lan kỳ chủ cười lạnh: “Chém đứt tay chân nữ nhân này, vứt xuống biển máu, bổn tọa muốn bà ta chết không toàn thây”.

“Rõ”.

“Dừng lại, dừng lại…”

Diệp Phong không quan tâm đến sự đau đớn trên người, cố đẩy cửa sắt ra nhưng vết thương của hắn ta chồng chất, nội lực đã hao tổn hết, cửa sắt hệt như tường đồng vách sắt, dù có dồn hết toàn bộ sức lực cũng không thể lay động chút nào.

Bên ngoài, vài kì thủ cầm dao lên, đi tới chỗ hoàng hậu Sở Quốc.

Hoàng hậu Sở Quốc yếu ớt mắng: “Ác giả ác báo, sớm muộn gì cũng có một ngày, các ngươi sẽ gặp báo ứng”.

Dao giơ lên cao, kỳ thủ đang muốn chém đứt tay chân bà ấy, lòng bàn tay Cố Thanh Hy siết chặt. Nếu Thiên Phần tộc vẫn không chịu xuất hiện, nàng sẽ đích thân ra tay cứu hoàng hậu Sở Quốc.

May mắn là, khi con dao vừa vung lên thì một luồng nội lực mạnh mẽ đã đánh tới, chẳng những đánh bay con dao mà cả mấy kỳ thủ kia cũng bị thương, một đám hấp hối nằm dài dưới đất.



Ngẩng đầu nhìn lại thì đã thấy mấy trưởng lão Thiên Phần tộc dẫn đệ tử trong tộc đi tới, tạo thành trạng thái giằng co với người Ma tộc.

Cố Thanh Hy thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ còn một chút nữa.

Chỉ một chút nữa thôi, hoàng hậu Sở Quốc rất có thể sẽ chết ở đây.

Phù Quang mặc quần áo của kỳ thủ Ma tộc, đeo mặt nạ đầu lâu, mũi nhân giẫm nhẹ, trở lại bên cạnh Cố Thanh Hy.

“Sao lâu thế?”, Cố Thanh Hy hỏi.

“Bẩm báo chủ tử, người Thiên Phần tộc rất cẩn thận, thuộc phải phải vất vả lắm mới lừa được họ”.

Tim Phù Quang vẫn đập nhanh thình thịch.

Chủ tử lại dùng chuông Phá Hồn để hấp dẫn người Thiên Phần tộc, lừa người Thiên Phần tộc đánh giết đám Lan kỳ chủ.

Nhưng nếu như màn kịch này bị vạch trần, chủ tử không chỉ mất đi chuông Phá Hồn, mà có thể còn phải bỏ mạng.

Cố Thanh Hy khẽ đáp lời, cầm lấy quần áo và mặt nạ kỳ thủ của Ma tộc mà Phù Quang đưa cho, nhanh nhẹn khoác lên người, lại đeo mặt nạ đầu lâu lên, mong là Diệp Phong có thể gắng gượng thêm chút nữa.

Dưới lưng chừng núi.

Lan kỳ chủ liếc nhìn hơn người người Thiên Phần tộc đang nổi giận, không nhịn được cười lạnh: “Ma tộc và Thiên Phần tộc trước giờ không dính dáng gì tới nhau, sao, các ngươi muốn khai chiến đoạt bảo hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play