“Yên tâm, nếu ta đã đưa nàng đến thành Vô Song thì nhất định sẽ sắp xếp cho nàng rời khỏi nơi này, có ta ở đây, ta có liều mạng cũng sẽ không cho người nào tổn thương đến nàng”.
Sự tức giận trong lòng Dạ Mặc Uyên lại nguôi ngoai đi một phần.
“Còn chưa chịu cởi trói hai tay hai chân cho ta”.
“Cái này thì khó, nhỡ đâu chàng lại đột nhiên nổi điên, hành hung ta thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa còn chưa châm cứu xong, “huynh đệ” của chàng sẽ còn bị châm cứu nhiều lần lắm”.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên lập tức tối đen.
Chỗ đó vẫn còn bị châm thêm nhiều lần nữa á?
“Cố Thanh Hy, nàng dám đùa giỡn với ta ư?”
“Suỵt, nhỏ cái giọng thôi, thu hút kẻ địch đến đây sẽ không tốt. Ngoan, ta nào dám đùa giỡn gì chàng, ta thề, thật ra ta chỉ muốn chữa chân cho chàng mà thôi”.
Dưới núi Hồ Lô, Ôn Thiếu Nghi dẫn dầu, Thiên Phần tộc đến đây hơn mười người, bọn họ đều là nam, già trẻ gì cũng có.
Ngày càng tới gần núi, có rất nhiều người nóng vã hết cả mồ hôi.
Đông trưởng lão cả người tiều tụy, giỏi điều khiển rắn nhíu mày nói: “Nơi này đâu đâu cũng là huyết hải, nhiệt độ rất cao, người bình thường rất khó vượt qua được, cả bảo bối của ta cũng không lên được”.
Người nào cũng biết bảo bối của Đông trưởng lão chính là mấy con rắn độc, kiến độc kia.
Thạch trưởng lão hơn sáu mươi, tuổi già sức yếu, nhưng đôi mắt có thần lại không giống một ông già tí nào.
Ông ta nhìn đỉnh Hồ Lô dựng thẳng lên trời, cùng với biển nham thạch nóng chảy sôi trào, trong lòng cứ thấy thấp thỏm.
“Không biết tin tức có sai sót gì không, chúng ta đã tìm hết một vòng, chẳng thấy tin tức nào liên quan đến Long Châu cả”.
“Nhưng nếu nơi này không có bảo bối thì tại sao người của Ma tộc và Đan Hồi cốc lại tới đây?”
Người Thiên Phần tộc lùng sục tìm kiếm khắp nơi.
Nhưng càng lên cao, nhiệt độ lại càng tăng, các trưởng lão còn có thể chịu đựng được, nhưng đệ tử bình thường thì hoàn toàn không, còn chưa thể lên đến miệng hồ lô thứ hai, chứ đừng nói đến đỉnh hồ lô.
Ôn Thiếu Nghi một thân áo trắng bay bay, đeo chiếc mặt nạ bướm, nhiệt độ nóng bỏng của huyết hải chẳng để lại chút dấu vết nào trên người hắn ta.
Trông hắn ta hệt như trích tiên xuất trần, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều thể hiện được quý khí khó tả, dù đứng giữa đám người, cũng có thể thu hút ánh mắt người khác trong giây lát.
Ôn Thiếu Nghi nhìn miệng hồ lô trước mặt, khóe môi chợt cong lên nụ cười yếu ớt: “Dù có Long Châu hay không thì cứ đi lên là biết thôi mà”.
Hắn ta nói xong bèn tiến về phía trước, đôi môi mỏng phun ra một câu: “Tất cả các đệ tử cấp hai đều ở bên ngoài chờ, không có mệnh lệnh thì không được vào, lại càng không được để bất kỳ kẻ nào rời khỏi núi Hồ Lô ngoài chúng ta”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT