Những người cùng có võ mạch tầng bốn còn chưa chạm tới vạt áo Cố Thanh Hy đã bị nàng cắt cổ.
Dạ Mặc Uyên nheo mắt lại.
Chiêu thức võ công của Cố Thanh Hy cực kì đặc biệt, hắn nhìn hồi lâu vẫn không nhìn ra rốt cuộc nàng thuộc môn phái nào.
Nhưng thân pháp của nàng rất nhanh, công thủ vừa phải, tiến lùi thích đáng, thường đánh vào điểm trí mạng của đối phương, không giống như là chưa từng luyện võ công.
Nàng chỉ mới võ mạch tầng bốn, nhưng nàng lại có thể đánh cân sức ngang tài, không phân cao thấp với cao thủ dưới cấp một.
Dạ Mặc Uyên không thể không đánh giá nàng cao hơn.
Lần này hắn đến thành Vô Song để trị thương là bí mật.
Bây giờ bại lộ thân phận, trong mắt Dạ Mặc Uyên chợt có sát khí loé qua.
Chỉ một cái phất tay áo, hơn mười cao thủ cấp một lập tức biến thành sương máu, chỉ còn lại một cao thủ cấp ba.
Nhưng tên cao thủ cấp ba kia chỉ chạy được ba bước cũng bị Dạ Mặc Uyên giết chết.
Cố Thanh Hy rất khó chịu.
Đây chính là sự chênh lệch về thực lực, nàng nhất định phải nhanh chóng nâng cao thực lực.
“Phu nhân, phu nhân…”
Cách đó không xa, mấy tên thị vệ lo lắng la lên: “Nhanh lên, mau đi gọi đại phu”.
Cố Thanh Hy nghiêng đầu nhìn qua thì thấy Hoàng hậu Sở Quốc mặc thường phục đã ngất xỉu, thị nữ và hạ nhân của bà ấy đều quýnh lên.
“Cố tiểu thư, đúng là cô rồi, cô xem phu nhân bị sao giúp ta với”, thị nữ Hạnh Nhi vừa nhìn liền nhận ra Cố Thanh Hy, nàng ta lập tức quỳ xuống, liên tục dập đầu.
Cố Thanh Hy đỡ Hạnh Nhi dậy, kiểm tra mạch đập của Hoàng hậu Sở Quốc, sau đó lấy ngân châm ra châm cứu cho bà ấy: “Yên tâm đi, bà ấy chỉ u sầu, mệt nhọc quá mức nên mới ngất xỉu, nghỉ ngơi một lát là được”.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn Cố tiểu thư”.
Nhóm người Sở Quốc cảm ơn rối rít.
Nếu không nhờ có nàng và người trong xe ngựa giúp đỡ, chỉ sợ hôm nay tất cả họ đều sẽ chết ở đây.
Không biết rốt cuộc người trong xe ngựa là ai mà lại có võ công cao như vậy?
“Những người đó là ai, tại sao họ lại muốn giết các ngươi?”, Cố Thanh Hy chỉ vào một thi thể, hỏi.
“Chúng ta cũng không biết rốt cuộc họ là ai. Kể từ khi đến Dạ Quốc thường xuyên có sát thủ tập kích chúng ta, mấy ngày nay đã có không biết bao nhiêu đợt”.
Trong xe ngựa xuất hiện sát khí, Cố Thanh Hy kinh sợ, mặc kệ nhóm người Sở Quốc, lo leo lên xe ngựa trước.
“Dạ Mặc Uyên, chàng muốn giết cả họ luôn ư?”
“Họ đã biết hành tung của ta”.
“Hoàng hậu Sở Quốc là người tốt, bà ấy sẽ không tiết lộ tin tức của chàng, nhóm thuộc hạ của bà ấy cũng không xấu”.
“Bản vương sẽ không nói đùa với tính mạng của mình”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT