Cố Thanh Hy giương đôi mắt đầy vẻ tự mãn, chế giễu nàng ta: “Quý khách trên lầu à, thế nào, không còn tiền nâng giá nữa phải không?
Nếu đã cạn tiền, tốt nhất vẫn nên cút khỏi đây sớm chút, tránh bị người khác bắt gặp tới ngượng ngùng, dù sao ta cũng chưa thấy ngươi đấu giá thành công món đồ nào mà chỉ nâng giá lung tung mà thôi”.
Đương Đương công chúa vốn muốn từ bỏ nghe được lời khiêu khích đầy mùi thuốc súng này như lửa cháy thêm dầu, liều lĩnh đáp: “160 triệu lượng”.
Đợt tăng giá lần này nàng ta trực tiếp nâng thêm 10 triệu lượng.
Tiểu Lục đã hôn mê tại chỗ.
Sau khi hét lên, Đương Đương công chúa cũng có chút hối hận rồi.
Nàng ta không kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy.
Mẫu hậu biết chuyện chắc chắc sẽ mắng chết nàng ta.
Đương Đương công chúa hy vọng Cố Thanh Hy có thể tiếp tục ra giá, nhưng nàng lại chỉ giơ ngón tay cái lên với nàng ta: “Quý khách trên lầu thật là hào sảng, chỉ vài cuốn kinh thi vậy mà đấu giá tới 160 triệu lượng, tiểu nữ bội phục bội phục, nếu quý khách lầu trên đã yêu thích kinh thi này như thế, vậy ta cũng nén đau từ bỏ thứ mình thích nhường lại cho ngươi”.
Ầm….
Đương Đương công chúa chỉ cảm thấy như có sét đánh ngang tai, xém chút đánh nàng ta cháy rụi.
Cố Cố Cố… Cố Thanh Hy vậy mà từ bỏ rồi?
Sau khi nàng ta bỏ cuộc? Kinh thi há không phải sẽ rơi lên đầu nàng ta (Đương Đương công chúa) sao?
Cơ thể nàng ta không ngừng lảo đảo, Đương Đương công chúa phải tóm chặt lấy mép bàn mới miễn cưỡng đứng vững.
Chưa bao giờ nàng ta mong mỏi người phía dưới mình có thể nâng giá đến vậy, nhưng toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ có chiếc miệng của người chủ trì Tiểu Lộ hết đóng lại mở, cũng không biết nàng ta đang nói những gì.
Tâm lý muốn chết cũng đã nảy sinh trong lòng Đương Đương công chúa.
Nàng ta cảm thấy bản thân lại bị Cố Thanh Hy lừa gạt rồi.
Lông mày Trạch Vương vặn chặt lại với nhau.
Vị hoàng muội này của hắn ta lại rơi vào bẫy của Cố Thanh Hy rồi.
Cố Thanh Hy căn bản không muốn đấu giá kinh thi, nàng ta chỉ cố ý dẫn dụ Đương Đương công chúa tranh giành mà thôi.
160 triệu lượng.
Đây không phải là một số tiền nhỏ, trước đó thái hậu bị Cố Thanh Hy lừa gạt sớm đã vườn không nhà trống.
Lần này…
Trừ khi rút từ ngân khố quốc gia nếu không bọn họ chắc chắn không móc ra được nhiều tiền như vậy.
Thượng Quan Sở phì cười, ánh mắt nhìn hướng Cố Thanh Hy của hắn nhiều thêm vài phần hứng thú.
Dịch Thần Phi thì nở nụ cười cưng chiều, đôi mắt dịu dàng của hắn từ đầu tới cuối vẫn luôn đặt trên người Cố Thanh Hy.
Tên phục vụ bên người hắn nhẹ nhõm vỗ ngực: “May quá may quá, cũng may Cố cô nương cuối cùng cũng từ bỏ, nếu không chúng ta lấy ra 160 triệu lượng này cũng phải tổn thất lớn”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT