Cố thừa tướng sốt ruột tới mức muốn vò đầu bứt tai, ông ta vội ngăn cản: “Không thể nâng giá nữa, kinh thi này kém xa Ôn Nguyên Châu, con gái à, ván này chúng ta không đấu giá nữa”.
Ngay đến Ôn Nguyên Châu ông ta cũng không nỡ tăng giá, vài cuốn kinh thi thì có gì đáng giá cơ chứ”.
“Cha, giá trị của kinh thi so với Ôn Nguyên Châu còn cao hơn nhiều, nó…”
“Được rồi, ta đều đã một bó tuổi rồi, kiếm được thêm nhiều tiền có thể giúp ta thọ thêm được vài năm không? Còn không thực tế bằng Ôn Nguyên Châu đâu”.
Cố Thanh Hy cười gằn, cũng không ra giá nữa mà giả vờ than thở: “1550 vạn lượng, ài, chỉ trách ta vừa rồi đấu giá cuốn bách khoa quá đắt để giờ trong túi không còn mấy lượng bạc nữa rồi”.
Nàng không nói lời này còn tốt, lời này vừa thốt lên, Cố Sơ Vân vốn muốn bỏ cuộc lại dõi ánh mắt tha thiết về phía Thượng Quan Sở, cắn răng nghiến lợi hét lên: “1600 vạn lượng”.
“1700 vạn lượng”.
“1800 vạn lượng”
Cố thừa tướng giận dữ quát: “Con gái, nếu còn tiếp tục nâng giá thì sau này đừng kêu ta là cha nữa, đống bạc này ngươi cũng tự nghĩ biện pháp thanh toán đi”.
Trong phòng riêng trên lầu hai, Tiểu Lục rót một ly trà tới, phẫn hận nói: “Công chúa, nô tỳ vừa nghe nói, nhị tiểu thư Cố Sơ Vân của phủ thừa tướng lâu nay say mê Thượng Quan phu tử, hôm qua còn làm bánh điểm tâm cho ngài ấy nhưng bị từ chối rồi, nàng ta gấp gáp muốn giành được kinh thi như vậy chắc chắn cũng là vì muốn tặng nó cho Thượng Quan phu tử”.
“Cái gì? Ngươi nói cái gì, ả Cố Sơ Vân đê tiện kia vậy mà dám tơ tưởng tới Thượng Quan phu tử?”
“Vâng, nô tỳ đã nghe mấy người nói qua rồi ạ”.
“Ả đê tiện này cũng rẻ mạt như Cố Thanh Hy vậy, chẳng trách là tỷ muội ruột cùng cha khác mẹ, hừ, bọn chúng muốn kinh thi phải không? Bản công chúa sẽ không để chúng đạt được ý nguyện”.
Đương Đương công chúa giơ tấm biển của mình lên: “2500 vạn lượng”.
Không ít người nhao nhao đổ dồn ánh mắt về phía nàng ta.
Nàng ta nhiều lần giơ biển đấu giá nhưng chưa từng một lần giành được.
Không lẽ lần này muốn tấn công mạnh mẽ, quyết tâm chiến thắng?
“2600 vạn lượng”.
“2800 vạn lượng”.
“3000 vạn lượng”.
Người đọc sách trên hội đấu giá luyến tiếc phải bỏ cuộc và vẫn đang tăng giá, chỉ là mối lần ra giá trái tim đều không ngừng run rẩy.
Cố Sơ Vân siết chặt tấm biển, hồi lâu vẫn chậm chạp không nói ra câu.
Cố thừa tướng trực tiếp cướp lấy tấm biển, giận dữ gào thét: “Đều đã tăng lên tới 3000 vạn lượng rồi, chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy”.
Cố Thanh Hy cười hô: “4000 vạn lượng”.
Đương Đương công chúa lập tức theo sát sau nàng hét: “4500 vạn lượng”.
“4600 vạn lượng”.
“4700 vạn lượng”.
Những người đọc sách có mặt tham gia đấu giá ngày càng giảm, ngoại trừ lác đác một vài người vẫn đang tăng giá, về cơ bản đã không có người kêu giá nữa.
Cố Thanh Hy nhướng mày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT