Cũng may vương phi không đòi chủ tử tiền nữa, nếu không mười vạn năm nghìn vạn lượng này cho dù là chủ tử cũng phải đau đớn rơi một miếng thịt.
Tiền đã giao, Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan đương nhiên rơi vào tay Cố Thanh Hy.
Tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn Bách Khoa Toàn Thư trên tay nàng, trong đó tràn đầy sự hâm mộ, đố kỵ, còn pha chút hận thù.
Cố Thanh Hy quét mắt nhìn một vòng đám đông trong phòng đấu giá, sự nôn nóng vốn định mở Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan ra xem hoàn toàn bị dập tắt.
Nàng thuận tay ngả người về phía sau, đặt nó làm gối sau đầu, thoải mái than một câu: “Mắt nhìn của ta quả nhiên không tồi, lấy cuộn da cừu này làm gối đầu đúng là khoan khoái mà”.
“…”
Phung phí của trời.
Quá phung phí của trời rồi.
Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan bị nàng ta đấu giá tới tay thực sự là quá lãng phí.
Đương Đương công chúa căm giận mắng: “Ngươi…. sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy?”
Cố Thanh Hy đáp với gương mặt nghiêm nghị: “Ta tự mình bỏ tiền, mua đồ cho chính mình tại sao lại là không biết xấu hổ rồi? Nếu cô muốn, vậy cô nâng giá, như vậy không phải là được rồi sao? Không lẽ là ta bức ép cô, không cho cô tiếp tục trả giá”.
“Công chúa, thôi bỏ đi, nếu chúng ta thích món đồ đấu giá tiếp theo mà nàng ta cũng nhìn trúng vậy chúng ta dứt khoát hô giá cao giành lấy, không để nàng ta đạt được ý đồ là được. Nàng ta đều đã bỏ ra mười vạn năm nghìn vạn lượng bạc rồi, trên người chắc chắn cũng không còn bao nhiêu bạc nữa”, Tiểu Lục ôm chặt đùi nàng ta khuyên nhủ.
Nàng ta hầu hạ Đương Đương công chúa nhiều năm như vậy, tuy rằng tính cách công chúa ngỗ ngược nhưng chưa từng nổi giận xung thiên như ngày hôm nay.
Đương Đương công chúa tức giận đáp: “Cho dù không thích ta cũng phải đấu giá bằng được, bản công chúa nhất định phải trút được nỗi hận này”.
“Món đồ tiếp theo là kinh thi đã thất lạc hơn 2000 năm, bao gồm thơ tụng Phong Nhã tổng cộng 196 bài thơ, mỗi bài là một thể hoàn chỉnh, đã thất truyền trên thế gian nhiều năm, khó mà tìm được”.
Lời này vừa vang lên, phòng đấu giá lại một lần nữa rung chấn.
Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?
Những vật phẩm mà phòng đấu giá Phong Tương đưa ra hôm nay đều là hàng tốt thượng đẳng.
Kinh thi…
Thế gian ai không muốn giành được kinh thi đặc biệt còn là bản kinh thi toàn vẹn?
Người đọc sách thì rục rịch manh động, sức hấp dẫn của kinh thi đối với họ quá lớn, nó là căn cứ quan trọng đã chứng kiến sự phát triển của lịch sử, đồng thời cũng là báu vật mà người xưa để lại.
Nếu có thể sở hữu kinh thi liền có thể biết được lịch sử thực sự của quá khứ, và cũng có thể biết những sáng tạo của người xưa.
Một số người đặt ra nghi vấn: “Kinh thi đã thất truyền hơn hai nghìn năm, các người lại tìm được nó ở đâu? Kinh thi này có phải là hàng thật không?”
“Phòng đấu giá Phong Tương lấy lòng tín nghĩa và danh dự để bảo đảm, kinh thi thơ tụng Phong Nhã quả thực đã được lưu truyền hơn hai nghìn năm trước, chúng ta cũng là vô tình mới tìm được, nó không chỉ là bản gốc mà còn có nội dung được các thế hệ sau phiên dịch qua”.
“Cái gì.. vậy mà còn có bản gốc?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT