Dựa vào đâu, dựa vào đâu mà Cố Thanh Hy được tổ chức lễ cưới long trọng như vậy?

Mũ phượng khăn quàng vai, mười dặm hồng trang, hôn lễ long trọng, lấy vị chiến thần quyền cao chức trọng, dưới một người trên vạn người.

Điều bực bội hơn đó là theo lời đồn chiến thần đang bệnh hấp hối, không lâu nữa sẽ rời nhân thế.

Lại nhìn chiến thần trước mặt, ánh mắt sáng ngời, tràn trề sức sống, đâu có dáng vẻ bệnh nguy kịch?

“Nhất bái thiên địa”.

Dạ Mặc Uyên mặc hỉ phục đỏ rực, làm nổi bật lên tinh thần phấn chấn hơn trước kia vài phần. Hắn nhìn tân nương bên cạnh mình, trong mắt hàm chứa ý cười.

Hai chân hắn bị tàn tật, chỉ có thể ngồi trên xe lăn bái đường.

Giờ phút này, trong lòng Dạ Mặc Uyên vừa thấp thỏm vừa mừng rỡ, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình có thể thành thân sinh con như người bình thường.

Kể từ hôm nay, nữ nhân bên cạnh sẽ là nữ nhân mà hắn thề bảo vệ cả đời.

So với Dạ Mặc Uyên vui vẻ, Cố Thanh Hy không quan tâm lắm, chỉ muốn bái đường nhanh cho xong, sau đó về ngủ một giấc.

Đương Đương công chúa chu môi, nhỏ giọng nói: “Không biết nữ nhân này gặp phải vận may gì mà lại được gả cho hoàng thúc”.

Trong lòng Dạ Mộc Trạch vô cùng khó chịu.

Nếu như lúc trước hắn ta không từ hôn thì người nàng lấy bây giờ phải là hắn ta mới đúng.

Ở đại hội đấu văn, Cố Thanh Hy làm hắn ta mất hết mặt mũi, đáng ra hắn ta nên hận nàng, nhưng không biết vì sao mấy ngày nay đầu óc hắn ta luôn quanh quẩn dáng vẻ tươi cười xinh đẹp của nàng.



Mỗi nụ cười mỗi cái nhăn mày, mỗi một cử động của nàng đều xinh đẹp là vậy.

Hắn ta đã có chút hối hận, hối hận vì năm ấy đã từ hôn, cũng băn khoăn liệu có nên hỏi Cố Thanh Hy có thật lòng muốn gả cho hoàng thúc hay không.

Đương Đương công chúa kéo áo Trạch Vương, không vui nói: “Hoàng huynh, chẳng lẽ sau này ta thật sự phải gọi nàng ta là hoàng thẩm?”

Trạch Vương càng không vui.

Cố Thanh Hy vốn sẽ là thê tử của hắn ta, bây giờ chuyển mình đã trở thành hoàng thẩm, vai vế hắn ta nhỏ hơn một bậc.

“Nhị bái tổ tông”.

Bởi vì không có cao đường, hoàng đế bệ hạ cũng chỉ sai người tặng lễ vật nặng chứ không đến, cho nên lần bái thứ hai là bái tổ tông.

Người chủ trì còn chưa hô xong, Cố Thanh Hy đã cúi người bái, cũng không quan tâm Dạ Mặc Uyên có bái hay không.

Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán.

“Cố tam tiểu thư… không, phải gọi là Dạ Vương phi. Dạ Vương phi cũng thật sốt ruột, nàng ta sợ chiến thần nuốt lời không cưới nàng ta sao?”

“Chắc chắn rồi, dù sao nàng ta xấu xí như vậy, gả cho chiến thần quyền thế ngút trời. Lần này nàng ta gả đi làm rạng danh tổ tiên rồi”.

“Suỵt, ngày đại hôn, ngươi nói mấy chuyện này coi chừng chiến thần giết ngươi”.

“Vèo…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play