“Vương phi nương nương, việc… việc này có lẽ không ổn lắm đâu”.
Như thế là công khai vơ vét của cải, công khai làm họ tặng thêm nhiều quà.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh sẽ không được lắm tốt đâu.
“Ta nói được là được, nếu ngươi không đi, ta sẽ đích thân đi nói với quản sự”.
Tự dưng lại bị bắt thành thân, nếu nàng không lấy chút chỗ tốt thì
quá có lỗi với bản thân mình. Dù sao thì người tặng quà đều là quan lớn
quý tộc, họ rất giàu, nàng còn ước gì họ sẽ tặng nhiều hơn.
“Vương phi bớt giận, người có thể cho phép thuộc hạ đi bẩm báo với chủ tử trước không ạ?”
Cố Thanh Hy sầm mặt lại, không vui lắm: “Sao nào, ta là chính phi của Dạ Vương mà không có chút quyền lực đó ư?”
“Thuộc hạ không dám”.
“Ngươi tên là gì?”
“Li Lạc ạ”.
“Li Lạc? Tiểu ám vệ mới được thăng chức à?”
Li Lạc lau mồ hôi, đang định nói với nàng hắn ta là thủ lĩnh ám vệ
bên người chủ tử, vì chủ tử lo lắng cho vương phi nên mới phái hắn ta đi theo bảo vệ vương phi nương nương.
“Được rồi, nể tình ngươi là người mới, ta sẽ không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi làm tốt mọi việc, ta sẽ không báo với vương gia, đi nhanh
đi”, Cố Thanh Hy cười bảo, còn nháy mắt ra hiệu cho hắn ta nhanh lên.
Li Lạc rất bất đắc dĩ.
Nhưng vương phi đã ra lệnh, hắn ta không thể không tuân theo, đành phải cắn răng đi báo với quản sự.
Quản sự sợ tới mức làm rơi cây bút lông sói trong tay, nhìn Li Lạc với vẻ mặt khiếp sợ, tưởng mình nghe lầm.
Cũng không biết Li Lạc nói với quản sự điều gì mà ông ta run cầm cập, ra lệnh cho thuộc hạ làm theo.
Cố Thanh Hy nhếch môi cười, lạnh lùng nhìn ánh mắt khiếp sợ của khách khứa.
Đồng thời nhìn thấy không ít khách khứa đi về, sau đó tặng thêm quà cưới.
“Vương phi nương nương, chuyện đã xong rồi ạ”, Li Lạc khổ sở báo cáo.
Từ nhỏ đến giờ, đây là chuyện làm hắn ta xấu hổ nhất.
Sau ngày mai, không biết người trong thành Đế Đô sẽ bàn tán chủ tử
như thế nào, càng không biết sau khi chủ tử biết thì có thể phạt hắn ta
hay không.
Cố Thanh Hy vỗ vai hắn ta, cười bảo: “Làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng,
có thể một ngày nào đó ta sẽ điều người tới làm người hầu bên cạnh ta”.
Li Lạc sợ tới mức cúi đầu, trầm giọng đáp: “Đa tạ vương phi đã khen,
thuộc hạ rất hài lòng với chức vụ hiện tại của mình, không dám trèo
cao”.
Cố Thanh Hy sờ cằm.
Nhóm thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên có vẻ như… đều rất sợ nàng.
Trong phủ Dạ Vương, Thu Nhi cười tươi rói trang điểm cho Cố Thanh Hy, miệng líu ríu không ngừng: “Tiểu thư, mũ phượng và khăn quàng vai của
người đẹp quá, mọi người trong phủ đều rất hâm mộ. Người có biết không,
những viên trân châu trên mũ phượng của người đều là trân châu cao cấp
nhất được thu nhặt từ Đông Hải, chúng có kích thước bằng nhau, tròn vo
trơn bóng, trị giá trên trời. Trên mũ phượng còn được đính một trăm lẻ
tám viên ngọc mắt mèo và mã não, mỗi viên đều có giá trị rất đắt”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT