“Chủ tử”, Phù Quang vội chạy đến, trên khuôn mặt trẻ con lấm tấm những giọt mồ hôi.
“Sao lâu vậy?”
“Thủ hạ của Chiến Thần rất khó giải quyết, phải phí một phen công phu mới thoát ra được”, nếu không phải bởi một đám người không rõ lai lịch
đột ngột ra tay ngăn cản thì e là hắn ta chạy không thoát.
Phù Quang cảm thấy có hơi kỳ quái.
Rốt cuộc đám người vừa xuất hiện kia là ai, sao lại có võ công cao
cường như vậy? Mà bọn họ ra tay không chút kiêng nể, mỗi một chiêu đều
muốn đòi mạng.
“Chủ tử, dường như thủ hạ của Chiến Thần đụng phải một chút rắc rối, có lẽ là kẻ thù tìm tới cửa”.
“Thủ hạ của Dạ Mặc Uyên có thể đánh thắng đám người kia không?”
“Võ công hai bên đều rất cao, tuy nhiên, đang trên địa bàn của Chiến Thần, thủ hạ của ngài ấy sẽ không chịu thiệt”.
“Đã không chịu thiệt thì mặc kệ bọn họ, giờ đến núi Vọng Hồn xem thử bà Diệp đã được cứu chưa”.
“Vâng!”
Trong một gian phòng thanh lịch tại một khách điếm ở ngoại thành.
Dạ Mặc Uyên ngồi tựa lưng trên ghế, trước mắt hắn là một cái bản đồ,
bên cạnh có một nam tử mặc áo xanh đang tặc lưỡi ca thán: “Hơn mười năm
nhẫn nhịn, nay lại vì một nữ nhân mà vứt bỏ tất cả, ngươi muốn làm vậy
thật ư?”
Tuổi của nam tử áo xanh không lớn, chỉ độ khoảng 20, dung mạo cực kỳ
điển trai, phong thái vô cùng lịch lãm, khí thế hiên ngang, mỗi một cái
giơ tay nhấc chân đều để lộ sự cao quý, khiến người ta không dám khinh
thường.
Hắn ta đang cười, nhưng ẩn trong nụ cười là sự lo âu.
Dạ Mặc Uyên cụp mắt, thản nhiên nói: “Bổn vương tự biết đúng mực”.
“Đúng mực? Thế nào là đúng mực? Ngươi xuất binh đánh phân bộ Lan kỳ,
tương đương với việc công khai trở mặt cùng Ma chủ. Chớ có quên, kẻ thù
của ngươi vẫn luôn quan sát ngươi đấy!”
Dạ Mặc Uyên không phản ứng, sâu trong mắt hắn không để lộ một chút cảm xúc nào.
Tô Mộc, nam tử áo xanh, cười khẩy: “Tu La Môn, Ma tộc và ngươi luôn
đứng ở thế chân vạc, không xâm phạm lẫn nhau. Một khi thế cục này bị phá vỡ, hai hổ giao tranh, chắc chắn Thiên Phần tộc sẽ thừa dịp nhảy vào”.
“Thiên Phần tộc là Cổ tộc ngàn năm, nội tình thâm hậu, võ công của
tộc trưởng sâu không lường được, không hề thấp hơn ngươi. Trong tộc còn
có rất nhiều trưởng lão tài ba, thậm chí còn có thái thượng trưởng lão.
Nghe đồn, thiếu tộc chủ của Thiên Phần tộc không hổ là hậu sinh khả úy,
võ công của hắn ta không hề thua kém tộc trưởng. Dù thủ hạ của ngươi có
tài giỏi cỡ nào đi nữa thì ngươi cảm thấy có thể so với bọn họ không?”
“Huống chi thế lực của Thiên Phần tộc cực kỳ phức tạp, mỗi một quốc
gia đều có người của bọn họ. Dạ quốc… à, nếu không có ngươi thì Dạ quốc
đã sớm bị các quốc gia khác chia cắt rồi, sao tiểu hoàng đế còn có thể
hưởng thái bình thịnh vượng như bây giờ!”