“Không có gì, à… chợt nhớ tới, vị tiểu công tử vừa nãy trông rất quen”.
“A… người nói làm nô tì cũng sực nhớ, hắn ta và người có vài phần tương tự đấy, cũng có nét giống hoàng thượng nữa”.
Cả người hoàng hậu Sở Quốc bỗng run lên: “Ngươi nói… thật ư?”
“Vâng… tuy nhiên… trên đời này có rất nhiều người lớn lên giống nhau, có lẽ… đó chỉ là trùng hợp mà thôi”, Hạnh Nhi định nói gì đó nhưng cố
dằn lại.
Mấy năm gần đây, mỗi khi nhìn thấy người có vẻ ngoài tương tự mình,
nương nương đều tưởng rằng đó là tiểu hoàng tử. Thế nhưng nhiều lần hi
vọng rồi lại thất vọng, cứ như ngã từ thiên đường xuống địa ngục vậy.
Nàng ta sợ nương nương lại thất vọng thêm lần nữa, cho nên không dám nói nhiều.
Hoàng hậu Sở Quốc cũng cười tự giễu.
Sao trên đời này lại có nhiều chuyện trùng hợp như vậy chứ?
Bà ta lại bắt đầu phát bệnh rồi, cứ hễ thấy ai có vẻ ngoài hơi giống một chút, thì đều cho rằng đó là Lâm nhi của bà ta.
Trong phòng khách.
Diệp Phong cuộn người trong chăn, cơ thể hắn ta run bần bật, tay bụm lấy miệng, chỉ sợ mình sẽ khóc nấc lên.
Cố Thanh Hy ở ngay bên cạnh hắn ta, nghe thấy tiếng động, nàng cảm thấy khó hiểu, bèn ra khỏi phòng, định sang gõ cửa hỏi thăm.
Xuyên qua cửa sổ, nàng nhìn thấy Diệp Phong đột nhiên vén chăn lên,
ngồi tựa vào thành giường, từng giọt nước mắt to như hạt đậu thi nhau
lăn xuống, vai hắn ta run run, hai tay bụm chặt miệng mình, mãi cho đến
khi tay bị cắn chảy máu.
Nhưng hắn ta vẫn không hề phát giác mà chỉ cố dùng sức bụm chặt.
Dáng vẻ vừa bất lực lại vừa đáng thương như vậy khiến người ta đau
lòng không thôi, cứ như hắn ta là đứa trẻ bị bỏ rơi, từ nay về sau,
trong thế giới của hắn ta không còn ánh sáng, chỉ có một tấm thân đơn
độc tự liếm vết thương để an ủi chính mình.
Cố Thanh Hy nhướng mày, nàng chợt nhớ đến chuyện Hữu hộ pháp của Ma
tộc đã làm nhục hắn ta và cho rằng Diệp Phong đau lòng vì chuyện này.
Nàng duỗi tay ra rồi lại thu về, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu, cảm giác khó chịu này khiến niềm vui khi có được cỏ Địa Ngục của nàng
hoàn toàn tan biến.
Cố Thanh Hy nắm chặt cỏ Địa Ngục, một chút tâm trạng muốn khôi phục
dung mạo cũng không có, bèn dứt khoát ném nó vào nhẫn không gian, rồi
một mình chạy đến đình nghỉ mát trong chùa, ngồi ngẩn người.
Phù Quang bất giác xuất hiện bên cạnh nàng, nhỏ giọng an ủi: “Chủ tử, công tử Diệp Phong là người lương thiện, ông trời sẽ không bạc đãi
hắn”.
Cố Thanh Hy nhếch mép cười khẩy.
Mệnh ta do ta không do trời.
Nàng cũng không tin vào ông trời gì đó.
Nếu ông trời có mắt thì đã sớm khiến những kẻ khi dễ hắn ta xuống địa ngục rồi, còn có thể mặc sức nhảy nhót như vậy à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT