“Còn về môn chủ Tu La Môn thì càng không có khả năng đó, nàng đã mất tích từ rất lâu rồi, đến giờ vẫn không rõ sống chết”.

Cố Thanh Hy sờ cằm lẩm bẩm: “Thiên Phần tộc?”

Sao cái tên này nghe quen thế?

Nhắc đến ba chữ Thiên Phần tộc, trong hang núi nhỏ hẹp chợt xuất hiện hận ý và sát khí.

Dù sự căm hận đó chỉ thoáng xuất hiện, nhưng Cố Thanh Hy và Diệp Phong đều cảm nhận được.

Hơn nữa…

Hận ý và sát khí này đều đến từ Phù Quang.

Cố Thanh Hy hỏi: “Sao vậy, ngươi có mâu thuẫn với Thiên Phần tộc à?”

Phù Quang siết chặt tay, cố hết sức ép mình phải bình tĩnh, hắn ta hờ hững đáp: “Không có?”

Không có?



Tưởng bọn họ ngốc chắc?

“Vậy ngươi nói ta nghe xem Thiên Phần tộc là thế lực thế nào, là loại người gì?”

“Chỉ là một đám nguỵ quân tử ra vẻ đạo mạo, hèn hạ vô sỉ mà thôi, nói không chừng chuông Phá hồn thật sự bị bọn họ cướp đấy”.

“Ồ… Chẳng lẽ cổ tộc lánh đời cũng muốn độc chiếm thiên hạ?”

“Chủ tử, để thuộc hạ cõng người đi, hang núi này không có nước không có đồ ăn, thuộc hạ sợ người không chịu được lâu”, Phù Quang đổi chủ đề, không muốn nói nhiều về Thiên Phần tộc.

Cố Thanh Hy cảm thấy trong đầu Phù Quang chứa đựng rất nhiều bí mật, nàng phải tìm cơ hội khơi ra cho bằng được.

“Đi thôi”.

Cố Thanh Hy cũng không bắt hắn ta phải cõng, mà lại nhịn đau đứng lên, khó khăn bước từng bước về phía trước.

“Có nhiều ngã rẽ như thế, các ngã rẽ lại không khác nhau là mấy, có khi nào chúng ta sẽ đi loanh quanh một chỗ không”, Diệp Phong hỏi.

“Chủ tử cũng sợ lạc đường nên ở mỗi ngã rẽ đều có đánh dấu, trên đường đi, chúng ta không thấy ký hiệu nào cả, có lẽ không có đi loanh quanh một chỗ”.



Nhưng đi tiếp mấy canh giờ, vẫn không thể ra ngoài.

Bọn họ đã đi lâu như thế rồi, vòng về chỗ cũ cũng phải tốn không ít thời gian, hơn nữa rất có thể truy binh của Ma tộc đã tìm thấy cửa hang, chặn bọn họ ở bên ngoài, trở về đường cũ cũng không thiết thực.

Đi rồi lại đi.

Vào lúc bọn họ gần như tuyệt vọng, trong hang chợt xuất hiện mấy cơn gió.

Có gió thổi tới, chứng minh đã cách lối ra rất gần rồi.

Phù Quang vui mừng: “Chủ tử, có lẽ lối ra ở ngay phía trước, vết thương trên chân người bị rách rồi, để thuộc hạ cõng người”.

Cố Thanh Hy nhìn đôi chân run rẩy của mình.

Chân đã đau đến mức tê dại, nếu còn đi tiếp, e rằng cái chân này của nàng sẽ phải chặt bỏ luôn, nhưng ở trong mắt nàng Phù Quang mười bảy tuổi, Diệp Phong mười tám tuổi cũng chỉ là tiểu đệ đệ, nàng ngại bắt nạt bọn họ.

Diệp Phong thấy nàng lúng túng, bèn nói: “Để ta cõng cô”.

“Được rồi, vẫn nên để Phù Quang cõng ta thì hơn, ngươi chưa hết say, lại còn gầy trơ xương, ta sợ sẽ đè chết ngươi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play