Đám người hầu đều lùi ra xa, có hơi sợ hãi nhìn Phù Quang.
Cáp treo chạy đi xa như thế rồi, rốt cuộc thì tên kia nhảy lên bằng cách nào vậy?
Tại sao bọn họ nhiều người như vậy lại chẳng ai nhìn thấy? Hay hắn ta là quỷ?
“Đứng lên đi, làm tốt lắm”.
Phù Quang ngượng ngùng cười, khuôn mặt non nớt xinh xắn đỏ đến tận mang tai, nào còn vẻ quyết đoán, tàn nhẫn của ban nãy.
“Sắp tới tòa phong hỏa đài thứ hai rồi, Thần Phi đại ca phụ trách dẫn đường, ngươi phụ trách bọc sau nhé”.
“Tam tiểu thư, nếu ám vệ của muội đã trở lại, lẽ nào không phải hắn ta dẫn đầu sao? Ta chỉ là một thư sinh yếu đuối thôi”.
Cố Thanh Hy cười hì hì đáp: “Phù Quang nhà ta còn nhỏ, phải quan tâm chăm sóc chút”.
Phù Quang nghe thấy câu ấy thì trong lòng hơi ấm áp, tâm trạng cũng tốt hơn.
Bỗng dưng, nụ cười của hắn ta chợt phai đi, mở miệng nói: “Chủ tử, có người đuổi theo và không thiếu các cao thủ. Trong số đó còn có vài tên
cao thủ cấp ba trung tầng và đỉnh phong… ừ… còn có khí tức của Lâm đàn
chủ. Hơn nữa… tốc độ của họ còn nhanh hơn chúng ta gấp đôi”.
Cố Thanh Hy bỗng nhìn về phía Dịch Thần Phi, mập mờ hỏi: “Thần Phi
đại ca, chắc huynh có cử người chi viện chúng ta ở bên ngoài mà đúng
không?”
“Không có”.
“Người đọc sách là không thể nói dối nha”.
“Muội muốn làm gì?”, trong lòng Dịch Thần Phi lộp bộp một cái.
“Trông huynh lo lắng kìa, ta có thể làm gì chứ? Chỉ đơn giản là muốn
nhờ huynh đưa họ an toàn ra khỏi Ma tộc thôi, ta và Phù Quang sẽ bọc
sau. Ta tin rằng với khả năng của huynh thì muốn xông qua hai tòa phong
hỏa đài chắc hẳn sẽ không phải là vấn đề đúng không?”
“Không được, muội đi trước, ta bọc sau”, Dịch Thần Phi không chút do dự trực tiếp từ chối.
Hắn ta đã suýt nữa thì mất đi nàng một lần, tuyệt đối không thể mạo hiểm thêm lần nữa.
“Nếu huynh không đánh bại những người trên phong hoả đài, với khả
năng của ta thì e rằng không đủ để khiến cáp treo rời đi một cách an
toàn”.
“Vậy muội và Phù Quang dẫn đường, ta bọc sau”.
Ai cũng biết, người bọc sau có thể sẽ gặp phải Lan kỳ chủ và số đông cao thủ Ma tộc.
So với họ thì đám kỳ thủ trên phong hoả đài chẳng tính là gì.
Sắc mặt Cố Thanh Hy xụ xuống, giọng điệu dứt khoát, cứng cắn không chút bàn cãi:
“Thần Phi đại ca, nếu huynh tin ta thì hãy dẫn đầu, không thì chúng
ta đều không thể rời khỏi nơi này. Vả lại, huynh phải mở cửa thoát hiểm
của hai tòa phong hỏa đài và chốt mở ra trước, tranh thủ thời gian cho
chúng ta nữa chứ”.
Dịch Thần Phi còn định nói gì đó, Cố Thanh Hy đã đi đến bên cạnh cáp
treo, lạnh lùng đe dọa: “Nếu huynh không làm theo lời ta, ta sẽ nhảy
xuống ngay”.
“Đừng… tuyệt đối đừng! Ta đồng ý, ta dẫn đầu, muội mau đi xuống đi”.
Đường cáp treo cách mặt đất hơn 100m, một khi ngã xuống, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã chết.
Dịch Thần Phi biết rất rõ tính cách của nàng nên hắn ta không dám
cược, chỉ đành cố gắng hết sức tranh thủ thời gian cho họ, rồi vòng về
giúp đỡ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT