Đợi một lúc lâu mà Diệp Phong vẫn không có bất kỳ hành động nào.

Khi hai người đều tưởng rằng Diệp Phong đã hoàn toàn mất đi ý thức, thì lại thấy tay Diệp Phong siết thành nắm đấm.

Xem ra… Diệp Phong chỉ say nên cơ thể không còn sức, chứ không hẳn là hoàn toàn mất đi ý thức.

Dịch Thần Phi dịch dung thành Giang Húc, từ tầng thứ bảy xuống tầng thứ sáu của tháp, người canh giữ tòa tháp khom người hành lễ, cũng không nghi ngờ.

“Hôm nay tâm trạng kỳ chủ khá tốt, bảo bổn tọa dẫn theo tất cả người trong tháp, các ngươi vào trong mang hết người trong đó ra đây”.

Nói xong, Dịch Thần Phi trực tiếp ném chìa khóa qua, giọng đầy kiêu căng ra lệnh.

“Toàn… Toàn bộ á…”

“Thế nào? Ngươi có ý kiến gì với kỳ chủ hả?”

“Không không không, thuộc hạ không dám, thuộc hạ lập tức làm ngay”.

Hai kỳ thủ canh giữ có hơi nghi ngờ, nhưng thấy Dịch Thần Phi đen mặt thì không dám hỏi thêm gì nữa, dù sao Giang Húc cũng là một kẻ lòng dạ độc ác ở Ma Tộc.

Từ tầng thứ bảy đến tầng thứ hai, bọn họ vẫn an toàn vượt qua.

Cố Thanh Hy bôi đen mặt Diệp Phong, đỡ Diệp Phong say rượu chen lẫn trong dòng người.

Nói là đỡ nhưng thật ra là cõng thì đúng hơn, bởi vì cả người Diệp Phong đều đè lên người nàng, thiếu chút nữa khiến nàng mệt chết.

Rất nhiều kỳ thủ canh giữ người hầu đều nhỏ giọng bàn tán.



“Một tòa tháp gần năm mươi người, khẩu vị kỳ chủ có hơi nặng quá không”.

“Suỵt, kỳ chủ không phải là người chúng ta có thể bàn tán, nếu để ai đó nghe được thì sẽ bị phạt rất nặng”.

“Không phải, ý ta là hình như có gì đó không đúng lắm, với tính kỳ chủ từ trước tới nay, dù ông ta có hào hứng cách mấy cũng chỉ điều động một ít người từ ba tòa tháp thôi, đâu có gọi hết người của một tòa đi thế này”.

“Ai mà biết được, haiz, đó không phải là chuyện mà kẻ tôi tớ như chúng ta có thể quan tâm tới, nên nghe lời đàn chủ, đưa người đến phong hỏa đài đi”.

Thấy mình sắp xuống hết một tòa tháp.

Cố Thanh Hy nhìn chằm chằm bốn phía, đề phòng chuyện ngoài ý muốn.

“Đứng lại, một đám các ngươi xuống đây nhiều như thế để làm gì”, kỳ thủ dưới tầng một của tháp ngăn cản bọn họ.

Dịch Thần Phi bước ra, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.

“Kỳ chủ nói hôm nay có hứng, muốn toàn bộ người trong tháp đến hầu hạ, các ngươi còn chưa chịu cút ra”.

“Kỳ chủ có đưa ra mệnh lệnh đó hả? Tại sao bọn ta lại không nhận được gì thế?”

Có khá nhiều kỳ thủ canh giữ tầng thứ nhất, có khoảng chừng tám người, cả tám người cùng liếc mắt nhìn nhau, trông thấy sự khó hiểu trong mắt đối phương.

Nếu có mệnh lệnh đó, bọn họ cũng phải biết mới đúng.

Lúc này Dịch Thần Phi không thèm nể mặt nữa, tức giận nói: “Các ngươi tổng cộng tám người trông chừng tòa tháp này mà mệnh lệnh của kỳ chủ cũng không biết, các ngươi làm việc kiểu gì thế? Xem ra bình thường bổn tọa đã nhân nhượng các ngươi quá rồi nhỉ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play