Giang Húc còn chưa dứt lời đã bị Dịch Thần Phi bóp cổ, khiến hắn ta ngạt thở đến mức không nói được lời nào.
“Chát chát chát…’
Cố Thanh Hy nhanh tay tát mạnh cho hắn ta mười mấy bạt tai.
“Tiểu tử, ngươi có bản lĩnh đấy, ngay cả người của ta cũng dám động vào”.
Giang Húc bị đánh đến mức đầu kêu ong ong.
Hắn ta khiếp sợ nhìn Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi, không ngờ hai
người này lại có thể lẻn vào Ma tộc canh gác nghiêm ngặt, vô số cao thủ
thế này, còn chạy đến trước mặt hắn ta.
“Chát…”
Cố Thanh Hy lại đánh tới một bạt tai, khẽ quát: “Nhìn gì mà nhìn, có tin ta móc mắt của ngươi ra không”.
Giang Húc muốn mắng, nhưng Dịch Thần Phi chợt dùng sức, khiến hắn ta đau đến mức nói không nên lời.
Dịch Thần Phi cưng chiều cười một tiếng: “Nha đầu, giết gà không cần dùng dao mổ trâu, muốn dạy dỗ hắn ta, cứ để ta là được”.
“Được thôi, hắn ta hại Diệp Phong thê thảm như thế, ngươi nghĩ chúng ta phải trả về thế nào đây?”
“Đương nhiên là dùng gậy ông đập lưng ông rồi”.
Cố Thanh Hy cái hiểu cái không.
Còn Giang Húc thì hoàn toàn không hiểu.
Dịch Thần Phi cười bổ sung: “Vừa khéo ta có biết một chút thuật dịch
dung, không phải giờ Tý tối nay phải đưa Diệp Phong đến chỗ Lan kỳ chủ
sao, chúng ta thay mận đổi đào luôn được chứ?”
Giang Húc trợn mắt, không ngừng run rẩy, có thể nhìn ra hắn ta thật sự rất sợ hãi.
“Các ngươi không… không được… khụ khụ…”
Cố Thanh Hy cười nói: “Thần Phi đại ca, không nhìn ra ngươi xấu xa
thế đấy, ta cảm thấy cách này… quá hay. Nhưng trước khi đưa hắn ta đến
chỗ Lan kỳ chủ, không phải chúng ta nên lấy lại cả vốn lẫn lãi sao”.
Nghe thấy lời của Cố Thanh Hy, Dịch Thần Phi lập tức hiểu ra, hắn nắm lấy xương tay chân của Giang Húc, cũng không biết dùng sức thế nào mà
có từng tiếng xương gãy rắc rắc vang lên, khiến Giang Húc đau đến mức
hít sâu.
Giang Húc muốn la lên, nhưng cổ họng lại bị siết chặt, tất cả tiếng nói đều bị nghẹn ở cổ họng, hoàn toàn không thể phát ra.
Cố Thanh Hy ở bên cạnh nhìn thôi cũng thấy đau.
Xương cốt lần lượt bị bẻ gãy, dù Giang Húc không tàn phế thì ít nhất cũng phải nằm trên giường rất lâu.
Nàng nhìn sang Dịch Thần Phi, trên mặt hắn ta vẫn mang ý cười nhẹ
nhàng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng ta hoàn toàn không thể tin một người trông dịu dàng ấm áp lại có thể ra tay tàn nhẫn như thế.
Cố Thanh Hy lấy ra một viên thuốc từ trong lòng, nhét vào miệng hắn
ta, cười xấu xa: “Đây là đan Xuyên Tràng, nếu không có thuốc giải của
ta, thân thể ngươi sẽ bắt đầu thối rữa từ trong nội tạng, mãi đến khi cả người ngươi đều thối rữa, đương nhiên ngươi có thể không tin, có điều
ngươi có thể vận công, xem thử có phải đan điền của mình bị một luồng
khí đục chặn lại rồi không”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT