“Những nam sủng kia đều bị ràng buộc với nhau, mười người một nhóm,
chỉ cần có người muốn chạy trốn, ám sát, hay hầu hạ không khiến ông ta
hài lòng, thậm chí là chết, chín người còn lại cũng sẽ bị dính líu, bị
phạt nặng”.
“Thủ đoạn của Lan kỳ chủ vô cùng đáng sợ, dù muốn sống cũng không
tránh khỏi bị ông ta hành hạ, thường có người không chịu được mà chết.
Vì thế, từ nhỏ đến lớn, Diệp Phong vẫn luôn phải chịu phạt”.
“Thằng bé chịu đủ mọi sự hành hạ, thằng bé sợ cảm giác sống không
bằng chết đó, cũng sợ liên luỵ đến người khác, cho nên mỗi lần khi phục
vụ Lan kỳ chủ đều rất cẩn thận, cố gắng cho ông ta hài lòng, thằng bé
cũng không dám chết, sợ nếu mình chết, chín người còn lại sẽ không chịu
được hành hạ mà chôn theo mình, thằng bé vẫn luôn hiểu chuyện như thế,
hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng”.
Tiêu Vũ Hiên tức đến mức xắn tay áo, hùng hổ nói: “Lan kỳ chủ này
đúng là không phải người, cắt thịt lột da cũng không đủ hả giận”.
Trong mắt Cố Thanh Hy bao phủ sương lạnh, trên người lạnh lẽo đến mức không còn chút hơi ấm.
“Các ngươi biết tại sao thằng bé lại gọi ta là bà, đối xử tốt với ta như thế không?”
“Tại sao?”
“Vì ta đã cho thằng bé một cái bánh bao. Năm thằng bé sáu tuổi, một
người cùng nhóm thằng bé ám sát Lan kỳ chủ, bị băm nát ngay tại chỗ, sau khi chín người chung nhóm chịu một trận đòn thì đều bị ném lên núi
tuyết”.
“Mùa đông năm đó vô cùng giá rét, tuyết rơi mãi không ngừng, nằm trên núi tuyết không ăn không uống, còn có sói tuyết qua lại, tám người khác đều chết hết, chỉ còn lại một mình thằng bé. Ta thấy thằng bé vừa lạnh
vừa đói vừa đau, bèn lén cho thằng bé một cái bánh bao, vì thế… thằng bé bèn xem ta như người thân”.
“Sau đó phu quân của ta đắc tội với quản sự thượng cấp, bị giết chết, mấy đứa con đáng thương của ta cũng lần lượt chết một cách khó hiểu, ta cũng gặp khó khăn, mất đi công việc nữ đầu bếp, còn bệnh nặng một trận, đó là khoảng thời gian tối tăm nhất trong cuộc đời ta, cũng may Diệp
Phong mang ơn chuyện bánh bao, vẫn luôn chăm sóc ta, nếu không có thằng
bé, e rằng ta đã chết từ lâu rồi”.
“Bản thân thằng bé ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nhưng vẫn đưa hết
những thứ tốt nhất cho ta, biết bao năm vẫn chăm sóc ta chu đáo, cũng
chỉ vì ta cho thằng bé một cái bánh bao”.
“Nửa năm trước, ta không biết vì sao, đó là lần đầu tiên thằng bé
phản kháng Lan kỳ chủ, Lan kỳ chủ tức giận móc mắt ta, còn lấy mạng ta
ra uy hiếp Diệp Phong, ta rất đau đớn, đau đến mức hôn mê bất tỉnh,
trước khi hôn mê còn thấp thoáng nghe thấy chuông Phá hồn, Long Châu gì
đó, Lan kỳ chủ còn bảo Diệp Phong làm gì đó cho ông ta”.
Nghe thấy hai chữ Long Châu, sắc mặt Tiêu Vũ Hiên hơi thay đổi, nhưng lại nhanh chóng trở lại như ban đầu, nhanh đến mức người khác không
phát hiện ra.
“Cho nên Lan kỳ chủ bảo Diệp Phong đi lấy chuông Phá hồn và Long Châu đúng không? Ta biết chuông Phá hồn, nhưng Long Châu là thứ gì?”, Cố
Thanh Hy hỏi.
Diệp bà bà lắc đầu: “Ta chỉ là một người phụ nữ bình thường, hoàn
toàn không biết gì về chuông Phá hồn hay Long Châu cả. Ta chỉ biết cuối
cùng Lan kỳ chủ đã đưa ra một điều kiện rất hấp dẫn, đó là chỉ cần Diệp
Phong có thể giúp ông ta lấy được thứ ông ta muốn, ông ta sẽ thả chúng
ta, cho chúng ta tự do”.
“Đối với những người thấp kém như chúng ta, đặc biệt là Diệp Phong, điều kiện này có sức hấp dẫn vô cùng to lớn”.
“Cho nên Diệp Phong mới trăm phương nghìn kế muốn lấy được chuông Phá hồn từ ta”.
Cố Thanh Hy sờ hộp gỗ trong lòng.
Đến bây giờ nàng vẫn không hiểu rốt cuộc chuông Phá Hồn có tác dụng
gì, tại sao lại nhiều người hao tâm tổn sức muốn có được nó như thế,
thật sự giống như lời đồn sao?
Không.
Nàng không tin.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT